Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 155: “Cầu xin tôi đi.”  




Tôi chạy như điên về phía cầu thang, ai ngờ Bào Văn chỉ chạy trên hành lang hai bước thì trực tiếp nhảy xuống, chặn tôi ở ngay lối xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.





Bào Văn ngồi xổm ở đó, trên người vẫn đang quấn khăn lông, bầu ngực trắng nõn phía trước bị dồn ép một chỗ, tạo thành khe rãnh, hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Ánh mắt xinh đẹp lại hung ác của cô ta nhìn qua tôi, nói: “Đã đến rồi thì đừng mong rời đi. Nếu không tôi sẽ cho người bắt em gái cậu từ kí túc ra, sau đó xảy ra cjuyện gì hẳn là cậu tự biết rõ.”



Tôi phẫn nộ nhìn Bào Văn quát: “Nếu cô dám động đến em gái tôi, tôi sẽ giết chết cô!”





Bào Văn cười nhạo nói: “Cậu có bản lĩnh đó sao? Đồ vô dụng.”



Tôi trừng mắt nhìn Bào Văn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta, chuẩn bị gọi điện cầu cứu Triệu Côn Bằng thì mới phát hiện, điện thoại bị tôi ném dưới giường của cô ta rồi. Lúc này tôi thật sự rất tuyệt vọng.



Thật lâu sau, tôi như một quả bóng bị xì hơi, cúi đầu thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc phải làm sao cô mới đồng ý buông tha cho em gái tôi?”



Bào Văn lạnh lùng nói: “Cậu không nghe lời, tôi sao có thể buông tha em gái cậu.”



Trần Nhã lúc này lại nói: “Văn Văn, sao con có thể động tới đứa bé vô tội kia.”



Bào Văn quát: “Mẹ, chuyện của con không cần mẹ lo. Tên chó chết này dám coi con như khỉ mà đùa giỡn. Không những lừa gạt con mà còn đóng vai thành Chàng Hề, lừa gạt tình cảm của hai mẹ con chúng ta, loại người như vậy mẹ còn muốn con tha cho hắn sao?”



Sắc mặt Trần Nhã rất khó coi, nhìn tôi, thấp giọng nói: “Còn không phải vì những chuyện con làm quá đáng quá sao.”



Bào Văn thở hổn hển nói: “Mẹ! Mẹ thật sự là mẹ con sao? Tại sao mẹ cứ bênh người ngoài vậy. Còn nữa, tại sao khi biết hắn là Chàng Hề mẹ không có phản ứng gì? Lẽ nào mẹ đã sớm biết rồi sao? Mẹ không phải thật sự thích hắn chứ?”



Trần Nhã thẹn quá hóa giận nói: “Con nói bậy bạ gì thế? Mẹ... mẹ mặc kệ các con đấy.” Trần Nhã nói xong câu đó thì hoảng hốt vào phòng, đóng sầm cửa lại.



Bào Văn nhìn tôi lạnh lùng nói: “Cậu xuống đây cho tôi.”



Tôi cam chịu đi xuống lầu. Vừa mới đi xuống, Bào Văn liền đạp mạnh tôi một cước. Trên người tôi vốn dĩ đang bị thương, không có bao nhiêu sức lực. Sau khi bị cô ta đạp một cước thì ngã thẳng xuống cầu thang. Cô ta xoay người đi bật đèn phòng khách, ngồi trên sô pha, ngoắc ngón tay nói: “Còn không mau bò qua đây.”



Tôi vô cùng xấu hổ, giận dữ, chậm rãi đứng lên không chịu đi qua. Cô ta nhếch mày cười lạnh: “Em gái cậu trong kí túc hình như ở phòng 305 phải không?”





Nghe thấy câu này, tôi thẳng tắp quỳ xuống, bò qua chỗ cô ta. Nhìn thấy khuôn mặt Bào Văn tươi cười tràn đầy đắc ý, khuôn mặt tôi nóng bừng lên. Giờ phút này tôi nhục nhã muốn chết, nhưng chỉ có thể nén giận bò về phía trước. Trong đầu nghĩ đến bóng dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện của em gái, tôi tự nói với bản thân mình tôi có thể nhịn.







Bò đến trước sô pha, Bào Văn lấy ra một thứ đồ từ dưới đệm, hung hăng ném vào mặt tôi. Thứ đó đập vào mắt tôi rồi rơi xuống, tôi tập trung nhìn lại, hóa ra là một cái mặt nạ Chàng Hề.







Xem ra Bào văn thật sự si mê Chàng Hề. Mọi ngóc nghách trong nhà đều bày đặt mặt nạ Chàng Hề giống nhau như đúc. Tôi nhìn Bào Văn, không hiểu cô ta muốn là gì, cô ta nói: “Không phải cậu muốn cầu xin tôi tha thứ, muốn tôi nguôi giận sao? Dễ thôi, đeo chiếc mặt nạ này lên, ngoan ngoãn cầu xin tôi, lấy lòng tôi. Nếu tôi vừa ý, chuyện hôm nay tôi không tính toán với cậu. Nếu tôi không vừa ý...” Nói tới đây, khuôn mặt cô ta bỗng trở lên dữ tợn, khóe môi giương lên nụ cười độc ác nói: “Như vậy, hôm nay cậu muốn làm gì tôi, tôi sẽ trả cho em gái cậu đúng như thế.”