Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 154: Cậu còn định làm nhục cả tôi chắc?”  




Tôi không ngờ Trần Nhã lại tới đây. Bà ấy tiến tới tát tôi một cái, đôi mắt đỏ ửng vừa phẫn nộ vừa thất vọng nói: “Thật không ngờ cậu lại là người như vậy, uổng công tôi sợ cậu bị Văn Văn bắt nạt, nửa đêm lo lắng chạy tới đây.”





Nghe thấy những lời này,tôi vô cùng xấu hổ cúi đầu nói: “Dì Trần, tôi xin lỗi, tôi cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng...”



Trần Nhã lạnh lùng nói không có thế nhưng gì hết, cho dù Bào văn làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi cũng không nên dùng cách làm xấu xa này đến đối phó với cô ấy, còn hỏi tôi lẽ nào không biết sự trong trắng của một cô gái quan trọng thế nào sao?





Tôi nắm chặt tay, Trần Nhã tức giận đi thẳng qua người tôi, dùng khăn lông che đi cơ thể Bào Văn. Sau đó bà ấy nhìn thấy búp bê bơm hơi nằm cạnh cô ta, kinh ngạc lùi về sau một bước, nhìn búp bê rồi lại nhìn tôi, đỏ mặt lúng túng, cuối cùng tất cả đều hóa thành bất đắc dĩ.



Rất lâu sau, bà ấy thở dài một tiếng, vuốt ve khuôn mặt Bào Văn nói: “Đứa ngốc này!”



Nói xong, bà ấy bước đến cởi trói cho Bào Văn, ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn cô ta, yên lặng rơi lệ.



Tôi nhìn Bào Văn lại nhìn Trần Nhã trong đầu thầm tính toán. Đều đã đi đến bước này, nếu tôi cứ như vậy rời đi, đợi đến khi Bào Văn tỉnh lại không biết cô ta sẽ điên cuồng trả thù tôi thế nào. Còn nếu như tôi trói cả Trần Nhã, bất chấp mọi thứ tiếp tục thực hiện kế hoạch, không cần nói cũng biết bà ấy sẽ cực kì hận tôi. Tuy rằng tôi tiếp cận Trần Nhã là muốn bà ấy che chở tôi trước mặt Bào Văn. Nhưng sau khi quen biết rồi, tôi không muốn tổn thương bà ấy chút nào.



Vốn còn đang rối rắm, Trần Nhã bỗng lấy điện thoại ra chắc là muốn báo cảnh sát. Tôi vội lao đến, bắt lấy tay bà ấy. Trần Nhã phẫn nộ nhìn tôi nói mau buông tay, bà ấy phải báo cảnh sát bắt tôi.



Tôi nhìn Trần Nhã, thấy bà ấy thật sự thất vọng. Không còn ấm áp, dịu dàng đối với tôi như trước, thay vào đó là sự kiêu ngạo, ngang ngược như khi làm mẹ vợ tôi. Tôi biết mối quan hệ tôi tốn sức xây dựng với bà ấy đến hôm nay đã không còn nữa, trong lòng có cảm giác chua xót không nói lên lời.



Tôi cắn răng nói: “Dì Trần, đừng báo cảnh sát.”



Trần Nhã phẫn nộ cười: “Sao nào? Cậu còn định làm nhục cả tôi chắc?”



Tuy chỉ là lời nói lúc tức giận, nhưng nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của bà ấy cũng đỏ lên, chỉ là rất nhanh dùng sự phẫn nộ che dấu bối rối vừa rồi.



Tôi lắc đầu, áp chế rối loạn trong lòng nói: “Dì Trần, tôi không muốn làm tổn thương dì, tôi biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, giống như dì đã nói “không có thế nhưng”, dù sao dì cũng là mẹ của Bào Văn. Có điều tôi vẫn muốn nói, con gái cưng của dì bị người ta ức hiếp, dì đau lòng. Còn khi Bào Văn ức hiếp tôi và em gái tôi, ai đau lòng đây? Em gái chính là người tôi quan tâm nhất, cũng chỉ là một người vô tội, dựa vào đâu Bào Văn lại cho người theo dõi con bé chứ?”



Nói đến đây, tôi liếc nhìn Bào Văn vẫn đang hôn mê như trước, trong lòng tràn ngập chán ghét, nghiến răng nói: “Mặc kệ là ai, chỉ cần muốn làm hại em gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tuyệt đối không tha thứ.”





Giống như không nghĩ tới giờ phút này mà tôi còn có thể nói năng hùng hồn như thế, Trần Nhã lui về sau một bước, khuôn mặt càng thêm trắng bệch, nửa ngày nói không ra lời. Tôi nhìn bà ấy nói tiếp: “Con gái cưng của dì là người, tôi và em gái tôi cũng là người, cô ta dựa vào đâu mà đòi ức hiếp chúng tôi.”







Những lời này tôi như muốn hét lên, chỉ cần nghĩ đến cảnh luôn có người nhìn chằm chằm em gái tôi như hổ rình mồi, tôi đã phẫn nộ muốn phát điên. Sợ hãi trong lòng dần được phẫn nộ thay thế, tôi cắn răng muốn trói cả Trần Nhã, tiếp tục chuyện còn đang làm dở, nếu thế bà ấy chắc cũng không dám báo cảnh sát.







Trần Nhã nghiêm mặt, không nói được câu gì, tôi nhặt dây thừng trên giường tiến đến chuẩn bị trói chặt Trần Nhã. Đúng lúc này, Bào Văn vốn đang hôn mê lại đột ngột mở mắt lạnh lùng nói: “Trần Danh, cậu to gan thật.”







Khí thế của tôi nháy mắt tiêu tán hết, thấy Bào Văn bật dậy, tôi lập tức chạy như điên, trong lòng hối hận.




Bào Văn vốn dĩ không thể tỉnh nhanh như vậy, nhưng tôi muốn khi cô ta tỉnh lại là thấy bản thân đang bị tôi ức hiếp làm nhục nên chỉ dùng một chút thuốc mê. Chính vì thế cô ta chỉ hôn mê một lúc đã tỉnh, cũng làm đảo lộn mọi khế hoạch của tôi.