Tôi ngượng ngùng nhìn Triệu Côn Bằng, anh ấy lạnh nhạt nói: "Cậu không cần cảm ơn tôi, thực ra đến cứu cậu là ý của Tam gia, Tam gia đã nói, bên cạnh cậu ấy không thiếu người trung thành tận tâm, nhưng thiếu người hết lòng hết dạ, biết điều, hiểu đại cục như cậu, hơn nữa rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, không phải chịu tiếng xấu này, Trần Danh, cậu rất may mắn, vì Tam gia đã nhiều năm nay chưa vừa mắt, thực lòng muốn giúp đỡ ai rồi."
Nghe được lời này, lòng tôi tràn ngập cảm động, tôi nghĩ có lẽ tôi không phải thiên lý mã, nhưng Tam gia chắc chắn là Bá Nhạc của tôi.
Lúc này Triệu Côn Bằng lại nói: "Giờ tôi đưa cậu về dọn đồ, Tam gia nói rồi, cái gốc của cậu ở Nam Kinh quá yếu, giờ cậu ấy cũng phải nhịn, không thể để lộ bản lĩnh, không thể bảo vệ cậu công khai, nên, cậu ấy bảo tôi đưa cậu đến Lật Thủy, cậu ấy có mấy quán ở bên đó, là cậu ấy tự mở, muốn cậu qua đó rèn luyện."
Tôi hơi xúc động nói: "Thật sao?"
Triệu Côn Bằng nói: "Tam gia chưa bao giờ nói dối."
Bỗng tôi không biết phải nói gì, hai tay run rẩy liên tục vì hưng phấn, cứ ngỡ dù tôi may mắn sống sót thoát khỏi tay mặt sẹo, không được mấy ngày có lẽ sẽ bị Dương Phàm Khôn dần chết, nhưng không thể ngờ nổi, Tam gia lại đối xử tốt với tôi như vậy, tốt đến mức tôi không dám tin đây là thật.
Tô Nhược Thủy đặt bàn tay còn lại lên bàn tay đang nắm tay cô ấy của tôi, lòng tôi đột nhiên bình tĩnh hẳn, nhờ ánh sáng ngoài xe, tôi nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ với tôi, đôi con người xinh đẹp cổ vũ tôi, như đang nói với tôi: "Cố lên, cậu làm được."
Trong lòng bỗng tràn đầy sức mạnh tiến bước về phía trước, tôi nói: "Em chắc chắn sẽ làm hẳn hoi, sẽ không uổng phí tấm lòng của Tam gia."
Về đến nhà Tô Nhược Thủy, Triệu Côn Bằng xử lý vết thương cho tôi, Tô Nhược Thủy thu dọn đồ đạc cho tôi, Thân Oánh hôm qua đã về trường, nếu không tôi còn có thể tạm biệt cô ấy. Khi tôi chuẩn bị gọi điện thoại thì Triệu Côn Bằng nói: "Có thể tạm biệt bạn bè, nhưng tốt nhất đừng để ai biết cậu đang ở đâu, việc này không chỉ vì sự an toàn của cậu, mà còn vì Tam gia."
Tôi hiểu rõ gật đầu, gửi tin nhắn cho Thân Oánh, nói với cô ấy tôi phải bỏ trốn, nếu có ai tìm cô ấy, cứ nói chưa gặp lại tôi, thể hiện hận tôi một chút, thế cũng là vì bảo vệ cô ấy.
Gửi tin xong, Tô Nhược Thủy đã dọn xong đồ của tôi rồi, tôi rất muốn dẫn cô ấy đi cùng, nhưng Triệu Côn Bằng nói cô ấy quá nổi bật, hơn nữa cô ấy đã có danh tiếng trong giới, đi theo sẽ chỉ khiến chúng tôi bị lộ nhanh hơn, vả lại, cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình.
Tôi hơi luyến tiếc nhìn Tô Nhược Thủy, Triệu Côn Bằng xách va li của tôi, nói: "Tôi xuống dưới đợi cậu." Nói rồi anh ấy rời đi.
Sau khi anh ấy đi, Tô Nhược Thủy nở nụ cười hút hồn với tôi, nói: "Em trai nhỏ, đến đó thì chăm sóc bản thân thật tốt, còn nữa, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt, chị sẽ ghen đấy nhé."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Tôi sẽ không trêu ghẹo ai hết, lòng tôi chỉ có chị Thủy."
Tô Nhược Thủy cười rũ rượi, chớp mắt với tôi, hỏi tôi thế này có tính là tỏ tình không? Mặt tôi bất giác đỏ lên, ấp ủng nói tính.
Gương mặt Tô Nhược Thủy ửng hồng, dùng tay chỉ vào ngực tôi, nói: "Em trai nhỏ đúng là ngày càng thẳng thắn, chị sắp chịu không nổi rồi."
Tôi nắm lấy tay cô ấy, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi dằn sự xấu hổ nho nhỏ trong lòng xuống, nói: "Chị Thủy, tôi sẽ nhớ chị."
Tô Nhược Thủy chớp mắt với tôi, không nói gì, tôi lúng túng, cô ấy đột nhiên bảo tôi nhắm mắt, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cảm giác môi bỗng ấm nóng, cả người như bị điện giật, mở choàng mắt, đập vào con ngươi là gương mặt tươi như hoa, cô ấy nói: "Chị cũng sẽ nhớ cậu."
Tô Nhược Thủy nói cô ấy muốn tôi, còn hôn tôi nữa. Trong lòng tôi đột nhiên giống như có chú nai con chạy loạn, trái tim đập loạn nhịp, toàn thân cứng đờ, đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu, đầu óc đặc quánh lại như hồ, chỉ có đôi môi có thể cử động, một mình đứng đó ngây ngô cười.
Tô Nhược Thủy khúc khích cười, tôi xấu hổ không biết nên làm thế nào mới tốt, cô ấy kiễng chân, đột nhiên ghé sát vào tai tôi thổi một hơi, mị hoặc nói: “Chị sẽ nhớ kĩ lời hẹn của chúng ta, đợi cậu công thành danh toại, chị sẽ tặng mình cho cậu, bây giờ chị tặng cho cậu một nụ hôn trước, để cậu đỡ thèm.”