Nói xong, Triệu Côn Bằng lao thẳng lên trước, âm thanh ma sát chói tai vang lên dưới chân anh ấy, anh ấy giơ ống tuýp lên, ống tuýp đập trúng cánh tay một người ở trước mặt, khi kẻ đó ngã xuống, cơ thể bay giữa không trung, hai chân giơ lên cao, đá luôn lên vào hai người khác, khiến hai người đó bị bay ra xa.
Triệu Côn Bằng chống đất bằng một tay, quét chân, gạt ngã một người, sau đó, anh ấy quăng mạnh ống tuýp lên đầu một người, người đó ngã về phía sau, anh ấy nhảy lên đỡ ống tuýp, đột nhiên đi đứng chậm rãi, động tác trên tay lại vô cùng nhanh, ống tuýp đập vào người mấy người ít ỏi đứng trước mặt anh ấy, cuối cùng ống tuýp dừng lại cách đỉnh đầu mặt sẹo khoảng năm centimet, còn cơ thể anh ấy, thì đứng chắn trước mặt Tô Nhược Thủy như một ngọn núi lớn, như đỉnh núi không thể trèo qua được.
Gọn gàng dứt khoát, tôi xem đến mức máu trong người sôi trào.
Tôi cảm thấy Triệu Côn Bằng đúng là có thể sánh ngang với Lâm Cường rồi, mà việc anh ấy luôn không để lộ thực lực ở quán bar, đây có lẽ là ý của Vân Tam Thiên, đột nhiên tôi rất tò mò, dưới chướng Vân Tam Thiên rốt cuộc có bao nhiêu người tài giỏi như Triệu Côn Bằng.
Triệu Côn Bằng lạnh lùng nói với mặt sẹo: "Tôi biết cậu cũng đánh rất giỏi, nhưng tôi có thể nói chắc với cậu, cậu không đánh nổi tôi. Tôi còn có thể cho cậu biết, người đàn ông mà Triệu Côn Bằng tôi coi trọng, chắc chắn không phải kẻ xấu xa."
Tôi cảm động, mặt sẹo có lẽ biết sự lợi hại của Triệu Côn Bằng, lần này hắn không ngang ngược nữa, mà ra hiệu cho bọn đàn em thả tôi ra, nhưng hắn vẫn vô cùng cương quyết nói: "Triệu Côn Bằng, tôi nhớ kĩ anh rồi. Hôm nay dù anh có thể dẫn thằng khốn này đi, ngày mai tôi vẫn có thể bắt nó lại."
Tô Nhược Thủy chạy qua đỡ tôi, tôi từ từ đứng dậy, nói với mặt sẹo: "Thay vì lãng phí thời gian trên người tôi, chi bằng hỏi em gái anh xem, tại sao lại kết hợp với em trai nuôi lừa anh."
"Anh nói linh tinh cái gì đấy?" Cô gái ác độc ngay lập tức như bị giẫm phải đuôi, nhảy lên hét.
Hùng Tử hoảng sợ, vội nói: "Mày... mày châm ngòi ly gián!"
Tôi chẳng buồn nhìn hai người họ, nói: "Anh nghĩ xem, nếu tôi thực sự có ý đồ bất chính gì với em gái anh, thì sẽ chọn chỗ nhiều người như vậy sao? Tôi có văn phòng riêng, trong văn phòng còn có phòng ngủ cho tôi nghỉ ngơi, sao tôi không chọn phòng ngủ mà chạy đến tầng ba cho người ta bắt thóp?"
Mặt sẹo cau mày, chuyển mắt nhìn qua nhìn lại đôi nam nữ chó má mặt mũi giờ đã biến sắc, vẻ mặt càng khó coi hơn.
Tôi đi qua người mặt sẹo, mỗi bước đi đều đau thấu tim, Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, nói: "Tôi không như anh, tôi là một nông dân chính tông, hơn hai mươi năm qua, ngoài Tam gia, không ai cho tôi cơ hội, nên tôi thề phải dốc sức vì anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện đồi bại như vậy ở địa bàn của anh ấy, dù Tam gia không sợ, tôi vẫn sợ ảnh hưởng đến thanh danh của anh ấy."
Mặt sẹo nheo mắt nhìn tôi, tôi cảm thấy không cần phải phí công lắm lời với kẻ thù nữa, dù sao tôi đã nói hết nước hết cái rồi, nếu hắn không tin, thì tôi cũng hết cách, chỉ có thể nói đáng đời tôi xui xẻo, cũng đáng đời hắn bị lừa.
Triệu Côn Bằng đi đến ngồi xuống, tôi không ra vẻ gì với anh ấy, ngay lập tức bò lên người anh ấy, anh ấy cõng tôi, cùng Tô Nhược Thủy rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang, dẫn tôi lên một chiếc Passat phổ thông, sau khi đặt tôi xuống, anh ấy lên ghế lái, dặn dò Tô Nhược Thủy chăm sóc tôi cẩn thận, lúc này mới lái xe đi.
Tôi nghỉ ngơi một lát, hồi phục chút thể lực, rồi mới nói: "Anh Triệu, cảm ơn anh."
Tô Nhược Thủy ai oán nhìn tôi một cái, nói: "Sao cậu không cảm ơn tôi?"
Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang giả bộ tức giận của cô ấy, mặt đỏ ửng, nắm lấy tay cô ấy trong bóng tối, nói: "Giữa chúng ta còn cần cảm ơn ư?"
Tô Nhược Thủy cười khanh khách, nói: "Ý cậu là tôi là người nhà, anh Triệu là người ngoài?"
Tôi sốt ruột, vội nói tôi không có ý này, cô ấy bóp mặt tôi, nói: "Ôi trời, nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, em trai nhỏ, chị đây đùa với cậu thôi, tôi tin là anh Triệu cũng không để ý câu nói đùa của tôi đâu, đúng không?" Nói xong cô ấy cười tươi roi rói nhìn Triệu Côn Bằng, nhưng anh ấy rõ ràng không có hứng thú với gái đẹp, chẳng ừ hử gì.