Đêm Giao Thừa

Chương 19




Hôm sau, đoàn phim đổi địa điểm quay, nhóm Chung Độ cũng dọn ra khỏi quán bar trên đường Vân Đài.

Trì Viễn Sơn lại mở cửa, quán trà vẫn tĩnh lặng như thường lệ.

Khi y vào quán, Lâm Thu Huyền đang ngồi ở chỗ cũ gõ phím lọc cọc, Yến Tiếu Ngữ muốn mò sang xem lén lắm mà vẫn ráng chịu đựng như thường lệ, vài vị khách quen thuộc vài ngày không đến nay vẫn đều đặn ghé như trước.

Dường như tất thảy đã trở về nguyên trạng, tim Trì Viễn Sơn bỗng trống vắng đến khó hiểu.

Quãng thời gian vừa qua như một giấc mơ không có thực, để đến hôm nay cuối cùng cũng phải thức giấc.

Y vốn nào phải người lo được lo mất, lần này sao lại khang khác.

Suy cho cùng cũng bởi trái tim vẫn chưa về hiện thực.

Khi quan hệ giữa người với người nảy nở, đa phần cần thời gian gom góp và lắng đọng. Có gần gũi mới có thấu hiểu, có thấu hiểu mới có được tín nhiệm.

Trì Viễn Sơn và Chung Độ là ngoại lệ, vài ngày bên nhau ngắn ngủi đã đủ để cả hai tin tưởng lẫn nhau, nhưng lại chẳng thấu hiểu người kia được bao nhiêu.

Gặp nhau thường xuyên nên không cảm nhận được, một khi xuất hiện khoảng cách như thế, cảm xúc rối ren trong lòng lại càng được nước lấn đến.

Người có lý trí và sức kiềm chế cao đến đâu cũng phải đầu hàng trước tình yêu. Vài ngày liên tục đã qua, Trì Viễn Sơn không sao lên tinh thần nổi. Ban ngày y ngồi dưới quán trà ngơ ngác, ban tối lại lên bar chơi trò trầm lặng. Người quen tới muốn uống rượu cùng y không buồn uống, thỉnh thoảng có ban nhạc còn thấy ồn ào chui vào phòng nghỉ.

Nghiêm Tùng Thanh sầu muốn chết, mấy bữa nay cậu ta đâu dám lượn lờ trước mắt Trì Viễn Sơn.

Nghiêm Tùng Thanh là thanh niên thẳng tăm tắp chưa yêu ai bao giờ, vẫn chưa nếm trải nỗi đau tình ái, thậm chí còn thấy Trì Viễn Sơn quá là khó hiểu. Cậu ta đang phàn nàn với Nghiêm Tùng Đình tới đón: “Thầy Chung đi quay là chuyện công việc chứ bộ, chả nhẽ lại không dời chuyện khác ra sau, chờ người ta quay phim xong tính tiếp được à? Cái ông anh này cả ngày cứ như gái mới lớn thất tình á, anh nghĩ cách giải quyết lẹ đi kìa.”

Cậu ta cho rằng những chuyện thế này chỉ có thể nhờ cậy Nghiêm Tùng Đình, trong cả nhóm thì chỉ có Nghiêm Tùng Đình là anh lớn đáng tin cậy nhất.

Nghiêm Tùng Đình nghe vậy thì không nói gì, định tự quan sát xem tình hình thế nào. Anh ta hiểu rõ thằng em mình quá rồi, phàm là chuyện gì dính tới Trì Viễn Sơn là cứ ầm ĩ loạn lên.

Gõ cửa phòng nghỉ Trì Viễn Sơn, Nghiêm Tùng Đình ngó vào gọi: “Viễn Sơn, khách về gần hết rồi, ra đây ngồi một lát?”

“Anh Đình à, đến từ bao giờ vậy?” Trì Viễn Sơn nghe tiếng nhìn sang, vừa đáp vừa đứng dậy theo Nghiêm Tùng Đình ra ngoài.

“Mới tới, sao cậu lại chui trong phòng làm gì?”

“Hỏi em anh đấy, mấy ngày nay cứ vẽ ra chủ đề gì không biết. Tối qua là “Tuổi mười tám”, làm khách khứa khóc nức nở, hôm nay lại là “Mất ngủ”. Khá thật, anh không thấy cái điệu hồi nãy đâu, cứ như bọn họ mất ngủ là cả thế giới này khỏi được ngủ theo ấy.”

Mỗi đêm quán bar sẽ có một chủ đề, ban nhạc sẽ hát những ca khúc liên quan đến chủ đề được đặt ra ấy, cả ánh sáng và rượu cũng sẽ có một chút thay đổi cho hợp hoàn cảnh.

Chủ đều không được không báo trước, mỗi vị khách bước vào bar sẽ như bước vào hộp mù. Có lẽ sự hiếu kỳ ông trời ban cho nhân loại là nguyên nhân khiến bar của Trì Viễn Sơn dù đã hoạt động được vài năm vẫn liên tục giữ sức nóng bền bỉ.

“Em trai tôi chăm chỉ muốn cho quán cậu thêm sức sống đấy chứ.” Nghiêm Tùng Đình cười.

Trì Viễn Sơn thoạt trông vẫn rất bình thường, nhưng Nghiêm Tùng Đình hiểu y quá rõ, chỉ cần nghĩ ngợi gì trong bụng sẽ bắt đầu ngại ồn ào.

Quả nhiên, câu tiếp theo y nói là: “Em cảm ơn nhóc ấy lắm, làm lỗ tai em đau điên lên.”

Đang lúc nói chuyện hai người vừa ra đến sân khấu, Nghiêm Tùng Thanh nghe thấy câu Trì Viễn Sơn vừa nói, nhóc trai thẳng lập tức cất bản mặt buồn hiu, gân cổ đâm chọc: “Em bảo anh già anh còn cứ chối đây đẩy, anh thử qua bar nhà người ta đi? Coi người ta làm ầm ĩ rần rần lên cỡ nào ấy.”

“Ai thích gì làm đó, ngày mai cậu mà còn tra tấn anh, thể nào anh cũng bảo anh Đình vứt quách cái máy game gủng của cậu đi cho rồi.”

Mắt Nghiêm Tùng Thanh trợn ngược: “May mà anh đồng tính á, không mai mốt con anh nó báo cảnh sát mất. Ông bố gia trưởng điển hình.”

Bartender Đông Tử đứng quầy nghe hai người đấu võ miệng mà cười phì, ngày nào cũng y hệt đi coi kịch.

Vở kịch hôm nay là kết thúc mau chóng, Trì Viễn Sơn làm lơ Nghiêm Tùng Thanh, quay sang nói chuyện với Đông Tử: “Cho anh ly sữa.”

Đông Tử bật cười: “Sữa ấy hả? Em có nghe lộn không? Sao lại? Anh không sợ người ta cười cho à?”

“Già rồi, dưỡng sinh. Được nữa thì ngâm miếng kỷ tử vào giùm anh.”

Y bịa chuyện với vẻ mặt nghiêm trang, Nghiêm Tùng Thanh chậc lưỡi một tiếng, đặt cái ly xuống bàn rồi chống tay lên quầy bar đứng dậy: “Coi bộ em tự xen vào việc người ta, anh Đình mình đi thôi, kệ ổng.”

Mọi người không biết vì sao y không uống rượu, còn Nghiêm Tùng Thanh thì rõ quá rồi, hôm ăn cơm đó cậu ta ngồi chình ình ở đó chứ đâu.

Nghiêm Tùng Thanh có vẻ định đi thật, cầm áo khoác đút tay vào túi quần, hai ông anh không buồn nhìn cậu ta, im ắng ngồi đó.

Các nhân viên lần lượt tan ca, Đông Tử vừa đưa sữa cho Trì Viễn Sơn cũng đã về rồi. Lúc bấy giờ xung quanh không còn ai, Nghiêm Tùng Đình mới quên tiếng: “Có chuyện thì nói ra, đừng im ỉm giấu trong lòng.”

“Hả?” Trì Viễn Sơn lạ lùng đưa mắt sang, lát sau mới hiểu ra: “Không có gì đâu, lại nghe thằng em anh vớ vẩn.”

“Thật sự không có gì?”

“Thật.” Trì Viễn Sơn thư thả ngồi, nhâm nhi cốc sữa trong tay cứ như đang thưởng thức rượu vang: “Triển vọng đẹp mà, em suy nghĩ vớ vẩn thôi.”

“Đừng nghĩ linh tinh, chuyện gì cũng phải làm từng bước, không vội được. Muốn ăn quả thì phải trồng cây, rồi tưới nước bón phân thì tự khắc có quả.”

Một cách diễn giải chung chung mà hợp lý, Nghiêm Tùng Đình vẫn luôn là người sáng suốt như xưa nay.

Trì Viễn Sơn còn chưa đáp, Nghiêm Tùng Thanh xách áo khoác về đã xen vào: “Đúng đấy, thầy Chung của em đang phải quay phim gấp rút còn gì? Trì Viễn Sơn anh chịu khó hiểu tí đi.”

Nếu là bình thường Trì Viễn Sơn đã cho cậu ta một cái cốc vào đầu, hôm nay lại mặc kệ chẳng ừ hử. Nghiêm Tùng Thanh cũng tự hiểu, kéo Nghiêm Tùng Đình chạy mất hút.

Hai anh em đi rồi, quán bar chỉ còn mình Trì Viễn Sơn, hai tai bị tra tấn cả ngày rốt cuộc cũng được yên.

Y ngồi một mình bên quầy bar, chậm rãi uống ly sữa của mình.

Y vẫn hiểu hết đấy chứ, nào thật sự không hiểu chuyện như Nghiêm Tùng Thanh nói. Nếu không mấy ngày trước Chung Độ quay phim ở bar y phải chường mặt tới mỗi ngày cho người ta thấy mới đúng, sao lại không muốn làm phiền anh tới độ không mảy may xuất hiện.

Nhưng quá nhiều yếu tố thiếu chắc chắn, trái tim chênh vênh lại càng khiến y chẳng tài nào khống chế.

Trì Viễn Sơn uống cạn sữa, đứng dậy đi tới sân khấu.

Bar đã đóng cửa, mấy ngọn đèn còn sót lại cũng đã buồn ngủ mệt nhoài. Người trên sân khấu trơ trọi mộ mình, ngồi xuống, cái bóng kéo dài đến bất tận.

Trì Viễn Sơn ôm ghita, hòa với chủ đề hôm nay ngân nga ca khúc “I Don’t Sleep Well”.

Một khoảng sân khấu nho nhỏ, một chiếc ghita mộc dây sắt. Y hát đến dại khờ, trái tim đang yêu nồng nàn mà thận trọng giấu kín, giọng hát khẽ khàng như thầm thì.

Một chút cảm xúc vụn vặt, một người nhớ thương, nếu kết cục giống như trong bài hát viết, sợ rằng y sẽ mất ngủ.

Đêm khuya khoắt, quán bar không người và ông chủ đang hát một mình, cảnh tượng sao mà vắng lặng. Hai anh em vừa quay về nhất thời cùng sững người trong bóng tối.

Nghiêm Tùng Đình vừa bị Nghiêm Tùng Thanh kéo tay chạy mất để quên điện thoại trong quầy bar, quay lại thì tình cờ bắt gặp.

Hai người không quấy rầy Trì Viễn Sơn, chỉ im lặng đứng ở đầu cầu thang.

Nghiêm Tùng Thanh mở máy ảnh điện thoại, quay về phía người trên sân khấu.

Đây là nhật ký của fanboy, đồng thời là chứng cứ cây vạn tuế ra hoa.

Giữa mấy câu hát cuối cùng, Nghiêm Tùng Đình bỗng lên tiếng: “Mới có câu không thể giấu được ánh mắt của người đang yêu, sau này em yêu đương đừng có giấu giếm không dám đưa về, anh có ăn thịt em đâu.”

Nghiêm Tùng Thanh tắt điện thoại, khó hiểu lia mắt sang: “Cô gái em yêu chẳng biết đang hát ở đâu nữa. Có anh đó, yêu người nước ngoài bao năm rồi em còn chưa được thấy mặt chị dâu, bộ em anh thì ăn thịt anh chắc.”

Nghiêm Tùng Đình cười cười không đáp. Hai anh em định chờ một lúc nữa mới vào, vậy mà Trì Viễn Sơn xuống khỏi sân khấu cầm điện thoại đi thẳng về chỗ họ đứng.

Trì Viễn Sơn nhét điện thoại vào tay Nghiêm Tùng Đình, xách túi xuống lầu, để lại một câu: “Gửi video cho anh.”

Màn đêm thăm thẳm, gió buốt. Y vừa đi vừa rụt cổ, móc điện thoại gửi video Nghiêm Tùng Thanh vừa bắn sang cho Chung Độ, còn nhắn kèm: Thằng nhóc kia lén quay em, anh xem có giống phim ma không cơ?

Nghiêm Tùng Thanh quay từ đằng xa, từ video không thấy khuôn mặt của y. Xem sơ qua video không khác gì phim ma ngắn quay ẩu tả hơi tức cười, bởi vậy y mới yên lòng gửi cho Chung Độ.

Dạo này y hay gửi mấy thứ thú vị cho Chung Độ, đêm nay cũng là định nhắn gì đó cho anh vui, không ngờ chốc lát sau Chung Độ lại gọi điện tới.

Khi đó Trì Viễn Sơn đã về đến cổng khu dân cư, y ngạc nhiên nghe máy: “Anh còn thức à?”

“Ừ, hôm nay quay cảnh tối, vừa tắm rửa xong.” Giọng Chung Độ có phần do dự: “Hôm nay tâm trạng không vui à?”

Trì Viễn Sơn thoáng khựng bước, vô thức siết chặt điện thoại, sau đó vờ như thản nhiên cười cười: “Đâu có, bữa nay Tùng Thanh ra chủ đề mất ngủ trong quán, khách khứa về hết rồi nên em cũng tận hưởng một tí.”

Chung Độ nhất thời không nói gì, thật ra anh gọi điện thoại là vì lúc xem video đã cảm giác tâm trạng Trì Viễn Sơn không được tốt. Bây giờ nghe giọng y và cả lý do đều ổn thỏa, thế nhưng Chung Độ không quá tin.

Anh thở dài, giọng thật trầm: “Cậu bảo sau này nếu có buồn hay đau thì nói với cậu. Cậu cũng vậy, lúc nào tâm trạng không được vui có thể tâm sự với tôi.”

Đường về yên tĩnh, giọng Chung Độ phát ra từ điện thoại khiến người ta an tâm lạ lùng. Chỉ là Trì Viễn Sơn không thể kể cho anh nguyên nhân mình không vui được.

Y giẫm lên mấy viên đá ven đường, buột miệng bịa cớ: “Thật không có gì đâu mà anh. Tối nay hơi ồn ào, em vào phòng nghỉ cho yên tĩnh, bật đèn, tự nhiên hơi nhớ anh.”

Ngoài cổng khu dân cư có người lái xe ra, đèn chiếu chói cả mắt. Trì Viễn Sơn bị bất ngờ vô thức bật ra một cậu nghe ái muội như thế.

Nói xong rồi mới phát giác không đúng chỗ, suýt thì cắn vào lưỡi.

Chung Độ không nghĩ gì, anh vẫn đặt nặng mọi điều Trì Viễn Sơn nói ra như mọi lần: “Cũng không xa mấy, muốn gặp tôi thì mình gặp nhau đi. Hôm nào quay xong sớm tôi sang chỗ cậu, hay là bao giờ cậu rảnh chúng ta đi ăn cơm. Bên khúc này có quán đồ cay Tứ Xuyên mới mở, chắc cậu sẽ thích.”

Trì Viễn Sơn nghe anh nói liên miên, y cầm điện thoại ngẩng mặt lên. Trời đêm nay không sao, áp suất không khí thấp, mũi y hơi xon xót. Cảm xúc bị kiềm nén suốt những ngày qua bỗng dâng ứ, rồi lại tan thành mây khói giữa bầu không khí khiến người ta an tâm một cách khó hiểu này. Y cười đáp: “Vâng.”

Hai người chuyện trò thêm vài câu rồi mới chúc ngủ ngon cúp máy. Chung Độ đặt điện thoại xuống mới nhớ ra chưa lau tóc, vừa lau vừa ngẩn ngơ.

Kể cả Trì Viễn Sơn trong video lẫn Trì Viễn Sơn nói chuyện điện thoại với mình đều không ổn. Anh nghĩ tới một khả năng nào đó, nhưng cuối cùng vẫn quy về mình tự đa tình, thế là cười giễu quẳng hết chúng ra sau.

Mấy ngày tiếp theo, những lần liên lạc nói chuyện với nhau không ai nhắc lại cuộc điện thoại hôm ấy.

Nhưng Chung Độ nhớ chuyện mình đã đồng ý với Trì Viễn Sơn rất lâu.

Sáng sớm hôm ấy, vừa đến studio anh đã nhắn Wechat cho Trì Viễn Sơn: “Tôi xem, tầm chiều mai quay xong sớm. Cậu có rảnh không?”

Sau đêm nọ, tâm trạng của Trì Viễn Sơn đã từ âm u biến thành xanh trong. Đương nhiên y rảnh, không rảnh cũng phải rảnh, trả lời bằng tin nhắn thoại: “Em rảnh đây, lãnh đạo có chỉ thị gì?”

“Học ở đâu ra thế này?” Chung Độ cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, trong giọng nói lẫn ý cười: “Không có gì, nếu cậu rảnh tối chúng ta đi ăn bữa cơm chứ?”

“Được, mình kiếm quán hay lại làm sủi cảo. Chỗ anh quay cũng gần sân vườn lắm.”

Chung Độ nghĩ ngợi, anh vẫn muốn ăn sủi cảo Trì Viễn Sơn gói. Nhưng nói ra miệng cứ thấy ngượng nghịu thế nào, anh đành chấp nhận gõ tin nhắn: “Muốn ăn sủi cảo của thầy Trì.”

Anh hoàn toàn không có ý định buông tha cách gọi này, Trì Viễn Sơn cười cười: “Ừm, vậy mình ăn sủi cảo. Có thầy Bạch với Tư Vĩ không?”

“Không cho đi, hai người đó chỉ biết ăn chứ không chịu gói. Tôi gói cũng chậm nữa, nhiều người cậu sẽ mệt cho xem.”

Tin nhắn thoại tiếp theo được gửi, Chung Độ ấn nghe mà không hiểu sao lại phát loa ngoài, thế là Bạch Kinh Nguyên sượt ngang cũng nghe thấy giọng nói hưng phấn của Trì Viễn Sơn: “Được, vậy chiều mai em đón anh nhé.”

Bạch Kinh Nguyên đứng lại ngay lập tức, xỉa mắt sang nhướng mày trêu Chung Độ với điệu bộ dạng chó hình người: “Ồ, có hẹn đấy à? Dẫn tôi theo với?”

Chung Độ chẳng buồn nhấc mắt, trả lời không suy nghĩ: “Không.”

Bạch Kinh Nguyên chậc lưỡi, ngồi ngả ra ghế: “Chắc có mình cậu hẹn hò quá?”

Nói đoạn, anh ta móc điện thoại gõ tin nhắn, gửi lời mời hẹn hò sang: “Tác giả Lâm, tối mai đi ăn cơm với tôi chứ?”