Trước lúc bắt đầu Chung Độ không dặn dò gì nhiều với Trì Viễn Sơn, anh chỉ nói: “Đừng nghĩ mình đang diễn, cứ tự nhiên như đang nói chuyện bình thường là được, thêm thắt cũng không đáng kể.”
Anh không giảng giải cho Trì Viễn Sơn biết y nên sử dụng tông giọng thế nào để biểu đạt cảm xúc ra sao. Đây vốn là vai diễn tại nơi quá quen thuộc với thân phận của Trì Viễn Sơn, chỉ cần thể hiện một cách tự nhiên là đủ, làm quá trái lại sẽ khiến y lo lắng.
Trì Viễn Sơn cũng không làm Chung Độ phải thất vọng. Mặc dù đây là lần đầu tiên y diễn, ánh sáng và máy quay bao vây tứ phía, bạn diễn lại trông rất chuyên nghiệp, song y đã diễn rất thoải mãi
Có lẽ bởi đây là địa bàn của mình, cũng là lẽ là bởi người ngồi giám sát đằng sau máy quay là Chung Độ.
Khi bạn diễn thoại xong câu: “Bố mẹ tôi chết sớm”, y ngẩng lên nhìn bóng dáng đứa trẻ rời đi, cảm xúc trong mắt là nỗi kinh ngạc, không đành lòng và cả hối hận, mọi sự coi rẻ miệt thị trước đó đều đã biến mất.
“Cut! Kết thúc!”
Chung Độ hô cut, đứng dậy đi về phía Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn còn đứng sững ở đó, chưa hiểu vì sao mới quay một lần đã qua.
Thấy Chung Độ đi tới, y đùa: “Xem ra hai câu thoại của em không quan trọng thật ha. Dân nghiệp dư cỡ em thoại đại mà cũng một lần qua được à?”
Chung Độ chỉnh lại gấu áo cười: “Có thể là do thầy Trì có tài năng thiên bẩm?”
“Quay xong hết rồi à?”
“Xong rồi, đây là cảnh cuối, đứa trẻ kia sẽ không quay lại.”
“Thế ông chủ quán bar có cho cậu bé đó tiền không?” Trì Viễn Sơn tò mò hỏi.
Chung Độ đưa mắt nhìn y, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
“Em nghĩ là cho, cho dù cậu bé đi rồi nhưng vẫn chuyển vào tài khoản được mà.”
“Ừ, vậy thì cho.”
Trì Viễn Sơn hơi khó hiểu nhìn Chung Độ, anh lại lắc đầu chẳng nói gì, đẩy y về phía Bạch Kinh Nguyên: “Đừng nghĩ nữa, ăn cơm nào.”
Trì Viễn Sơn hiểu rồi, không hỏi nữa.
Theo phong cách xưa nay của Chung Độ, e là ông chủ sẽ không cho tiền. Bất kể ông chủ bar ấy là hạng người gì, cho dù cảm xúc dâng lên trong tức khắc đó vẫn chưa chắc số tiền ấy sẽ đến tay đứa trẻ. Mỗi người ai cũng khó cái khó riêng đấy thôi?
Nghĩ vậy, Trì Viễn Sơn bỗng muốn hỏi nhiều thêm nữa. Chẳng hạn như vì sao anh không trả lời thật, mà lại theo lời mình bảo là cho?
Không nghĩ nhiều được, lần mò sâu thêm y sẽ đắc ý tung trời mất.
Một lát sau, Nghiêm Tùng Thanh có mặt, cả đoàn chuẩn bị đi ăn cơm.
Bạch Kinh Nguyên không nói Chung Độ dẫn cả ekip theo, chỉ để mỗi Tạ Tư Vĩ ở lại. Trì Viễn Sơn cũng chỉ gọi Nghiêm Tùng Thanh, là Chung Độ nhờ y gọi cậu ta đến, bảo là Nghiêm Tùng Thanh đã giúp đỡ đoàn phim rất nhiều.
Không ngờ trước khi ra cửa lại đụng phải Lâm Thu Huyền.
Lâm Thu Huyền tạt ngang qua uống tách trà. Dạo này tiến độ viết chậm rì, hở ra là chê trà ở nhà dở, lúc thì càu nhàu hoa cỏ trong nhà nhìn phát ngán không đẹp bằng lọ hoa trong quán, tóm lại ở đâu Lâm Thu Huyền cũng không có hứng.
Vừa mở cửa vào thì bắt gặp nhóm người chuẩn bị ăn cơm. Chung Độ mời, Lâm Thu Huyền cũng không ái ngại mà theo ngay. Dạo này anh ta ở nhà tới “mốc” cả ra rồi, cấp thiết cần hơi đám đông kéo dài sự sống.
Trà nước phục vụ đến nơi, lúc này Chung Độ mới chính thức giới thiệu mấy người lạ mặt hai bên.
Bạch Kinh Nguyên không lạ gì cái tên Lâm Thu Huyền, suy cho cùng đều là người trong giới. Lâm Thu Huyền đương nhiên biết Chung Độ và Bạch Kinh Nguyên hợp tác với nhau đã vài năm. Hai người chuyện trò mấy câu đã thân thiết, đã thế còn hợp nhau đến lạ.
Nhưng Bạch Kinh Nguyên chưa quên mục đích chính đêm nay. Đợi món ăn và rượu ra đủ, anh ta rót một ly mời Trì Viễn Sơn: “Ông chủ Trì, cả chiều luôn tay không nói chuyện được với nhau mấy. Lần đầu gặp mặt mạn phép mời ông chủ một ly, suốt mấy hôm rồi toàn nghe họ kể tốt về ông chủ mãi.”
“Không kể xấu là được rồi.” Trì Viễn Sơn cười đứng dậy, đang định lấy ly rót rượu thì bỗng có ly trà xuất hiện từ bên kia.
“Tự uống đi, cậu ấy uống trà.” Chung Độ lia mắt sang Bạch Kinh Nguyên, thong thả nói.
Nói xong cũng không buồn giải thích.
Cảnh tượng sao mà trông quen quen. Trì Viễn Sơn nhướng mày cười, không chống cự gì mà đặt ly rượu xuống nhận tách trà Chung Độ đưa tới: “Xin lỗi thầy Bạch, thầy Chung đã lên tiếng thì tôi phải nghe vậy, xin phép anh lấy trà thay rượu.”
Đêm nay Trì Viễn Sơn rất phiêu, nói một cách nghiêm túc thì trò đùa này đi hơi quá trớn rồi. May mà Chung Độ chỉ cười, không nghĩ nhiều cũng không để bụng.
Bạch Kinh Nguyên uống cạn ly rượu, không nói nổi nửa chữ. Anh ta biết nói gì bây giờ? Đang tính móc méo bóng gió, lần lần từng bước rồi cuối cùng đánh thẳng cửa Trì Viễn Sơn cho ra nhẽ. Ai mà ngờ người ta chơi chiêu lộ bài, chưa gì đã đánh phủ đầu.
Tầm này biết nói gì nữa? Đôi mắt cười của Trì Viễn Sơn thay lời cả rồi.
Lâm Thu Huyền ngồi cạnh Bạch Kinh Nguyên thư thả rót rượu cho anh ta, nghiêng sang nhướng mày nâng ly, khóe môi nhuốm ý cười: “Hai ta uống chứ, thầy Bạch.”
Hai người cụng ly, nhìn nhau, mọi sự đều không thành lời.
Tạ Tư Vĩ sau một khoảng thời gian quan sát rất lâu, lơ ngơ hết mấy ngày cuối cùng não cũng xử lý kịp. Bây giờ cậu ta đang nhìn Trì Viễn Sơn và Chung Độ nói chuyện với nhau, hồi tưởng lại đủ thứ diễn vài ngày qua, cuối cùng mới bắt kịp Bạch Kinh Nguyên.
Tạ Tư Vĩ rõ ràng Chung Độ thay đổi. Mặc dù không biết bản thân anh có ý thức được không, nhưng với tư cách người chứng kiến ở góc nhìn thứ ba, cậu ta sâu sắc cảm nhận được cách đối đãi mà Chung Độ dành cho Trì Viễn Sơn hoàn toàn khác với tất cả mọi người.
Trì Viễn Sơn thì sao? Trì Viễn Sơn nghĩ thế nào? Mặc dù Tạ Tư Vĩ không biết nhiều về y, nhưng nhớ lại hồi Chung Độ bị sốt Trì Viễn Sơn trong điện thoại không kiềm chế nổi sự lo lắng, nhớ hôm Chung Độ nổi giận Trì Viễn Sơn đến pha trà dỗ anh, thấy Trì Viễn Sơn chuyên tâm nhìn Chung Độ cười giờ khắc này, tất cả đều được lý giải.
Cậu ta bắt chước Bạch Kinh Nguyên, nâng ly giả bộ trầm lắng cụng ly với Nghiêm Tùng Thanh ngồi cạnh. Hai đứa nhóc còn bắt tay nhau, lần lượt nói với nhau: “Nhờ cậu.”
Kể ra thì buồn cười, nhìn lại cả bàn chỉ có mỗi Chung Độ người trong cuộc chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, ai nấy nhìn vào đều biết cả.
Đương sự Chung Độ đang nói nhỏ với Trì Viễn Sơn ngồi bên: “Đừng trách tôi lo lắm, cậu ăn gì đó dằn bụng rồi hãy uống.”
Trì Viễn cười đáp lời.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng ra tuyệt nhiên Chung Độ chưa bao giờ là người thích can thiệp chuyện người khác. Thêm cả lần ăn mì trước, đã hai lần cản mình rồi, suy cho cùng cũng vì lo cho mình sợ mình đau dạ dày. Chí ít bấy nhiêu đã thể hiện rõ với Chung Độ Trì Viễn Sơn không giống mọi người, thế nên y làm sao trách anh lo nhiều được, vui còn không kịp.
“Tư Vĩ nói với cậu rồi phải không. Ngày mai bọn tôi sẽ bắt đầu quay ngoại cảnh, hôm nay tôi đã bảo mọi người chuyển đồ quán về nguyên trạng cho cậu, ngày mai là mở lại được rồi.”
Trì Viễn Sơn “ừm” một tiếng, do dự hỏi: “Các anh còn quay ở Trường Nam bao lâu nữa?”
“Khó nói trước được, tùy ông trời vậy, tối đa một tháng.”
Nói đến đây, Chung Độ thoáng khựng, cuối cùng nói lời hôm ấy đã cất vào trong ra: “Quay xong bọn tôi về Thành Bắc. Trong thời gian hậu kì tôi phải theo sát sao một thời gian, nếu có rảnh thì cậu đến chơi. Xong xuôi tôi không cần ở đó nữa, bên công ty cũng không cần tôi có mặt, đến lúc đó tôi có thể về Trường Nam ít lâu.”
Anh rât hiếm khi nói một cách chật vật như thế, mà nói ra đồng nghĩa với việc kéo Trì Viễn Sơn về phía mình thêm một chút. Mặc dù không biết làm vậy là có đúng hay không, nhưng lần nữa nhìn Trì Viễn Sơn khiến lòng mình mềm tan ra giờ phút này, anh càng không thể nói những gì mình không làm được.
Chung Độ tưởng rằng mình đã hiểu Trì Viễn Sơn, tưởng rằng y chỉ muốn thân thiết với mình hơn một đôi chút. Chung Độ đáng thương đến cả môn kết bạn thật tâm thật dạ anh còn chưa học xong, làm sao nghĩ đến chuyện nhảy lớp lên thẳng môn yêu đương cho được.
Dẫu thế, Trì Viễn Sơn nhận được kẹo ngọt mà vừa mừng vừa lo. Y để ý Chung Độ nói chính xác là “về” Trường Nam, không gì khiến y mừng rỡ hơn thế nữa.
Khóe mắt y cong cong, đuôi mày nhếch lên, cười hệt như một đứa trẻ. Chung Độ nhìn Trì Viễn Sơn, trái tim đánh thịch không kiềm lòng nổi đưa tay xoa mái tóc mềm bồng bềnh của y. Bạch Kinh Nguyên ngồi đằng đối diện chớp thời cơ móc điện thoại chụp ngay một tấm, lẩm bẩm: “Chậc, đúng là cảnh tượng tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa.”
Tiếng tách làm nửa cái bàn giật bắn, Bạch Kinh Nguyên không buồn quan tâm, thản nhiên giơ điện thoại cho Lâm Thu Huyền xem.
Lâm Thu Huyền hiếm khi gặp được người chung chí hướng, sau một lúc sững sờ bỗng bật cười không ngưng được một cách khó hiểu, cái vỏ văn nhã lưu manh muốn văng cả ra. Mới vừa nãy Lâm Thu Huyền cũng vô thức tính móc điện thoại ra chụp, cơ mà kiêng dè thân phận của Chung Độ nên mới không ra tay, Bạch Kinh Nguyên thì mặc kệ tất.
Bạch Kinh Nguyên chẳng những chụp mà tối về khách sạn còn cố tình lượn lờ sang phòng cho Chung Độ thấy. Anh ta biết tỏng rồi, Trì Viễn Sơn là một cậu đẹp trai, từng cử chỉ từng ánh mắt đong đầy cảm xúc mến thích dành cho Chung Độ. Còn Chung Độ ở đây thì sao? Y hệt tên cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa, vật vờ du đãng trên con phố không biết tên.
Bậc thầy tình yêu Bạch Kinh Nguyên tới cho lời khuyên đây.
Lúc đó, Chung Độ vừa tắm xong đang thay áo ngủ, đeo mắt kính ngồi trên sô pha xem kịch bản.
Điện thoại gí sát mặt, anh nheo mắt vài giây, thản nhiên lên tiếng: “Gửi cho tôi.”
“Mỗi thế? Không còn gì để nói hả?” Bạch Kinh Nguyên nhìn anh chòng chọc.
Đôi ngươi nâu sẫm sau cặp kính của Chung Độ thoáng bối rối: “Nói cái gì nữa? Chụp đẹp lắm à?”
Bạch Kinh Nguyên thừa lòng kiên nhẫn, dẫn dắt từng bước một: “Không phát hiện ra cái gì khác hả?”
“Ừ… bọn tôi rất đẹp trai?”
Nhìn bộ mặt khó hiểu thật sự của Chung Độ, Bạch Kinh Nguyên phục lăn.
Trong tấm hình, ý cười của cả hai đầy tràn ánh mắt, thêm cả hành động thân mật của Chung Độ nữa, nhìn có khác đếch gì một đôi đực rựa yêu nhau đâu. Nếu giờ bán tấm hình này cho mấy tay săn ảnh, chưa đầy mười hai tiếng sau cái tên Chung Độ sẽ chễm chệ trên hot search, vậy mà cái tên này cứ ngờ ngờ nghệch nghệch không tự nhận thức được.
Bạch Kinh Nguyên cạn lời, giật điện thoại lại đi thẳng, trước lúc ra khỏi cửa không nhịn được hỏi thêm: “Cậu chấp nhận đồng tính luyến ái được không?”
Chung Độ đẩy mắt kính, nhướng mi nhìn Bạch Kinh Nguyên khó hiểu: “Tôi không chấp nhận cậu còn đứng ở đây được?”
“Tôi không bảo tôi, bảo cậu đấy, chính cậu.” Bạch Kinh Nguyện điên tiết muốn hộc máu: “Thôi thôi thôi, cậu thắng, để tôi chống mắt lên xem bao giờ thì cậu mở cái não ra.”
Tức thì tức, Bạch Kinh Nguyên vẫn rất mừng rỡ.
Mấy năm rồi xung quanh Chung Độ như có cái lồng kính ngăn cách. Người ta nhìn thấy anh, nhưng không thể chạm tay đến. Những cuộc trò chuyện như vừa rồi chưa bao giờ diễn ra giữa hai người, Chung Độ tuyệt nhiên không biết nói đùa, càng không bao giờ trả lời những câu hỏi bản thân chưa hiểu rõ.
Cơ mà, cái tên đầu gỗ này đúng là làm người ta nhức cái đầu.
Bạch Kinh Nguyên không biết Trì Viễn Sơn nghĩ gì, không thể nói thẳng toẹt ra với Chung Độ, đồng thời cũng không muốn cướp mất trải nghiệm tình yêu chớm nở lần đầu tiên trong đời của Chung Độ. Nhưng với cái tiến độ hiện tại thì, để Chung Độ tự cảm giác ra thì không biết đến ngày tháng năm nào.
Tế bào yêu đương của một chàng trai trẻ đẹp tài năng như kia lại chết yểu hết lượt. Bạch Kinh Nguyên thở dài, nhủ thầm: “Trì Viễn Sơn đáng thương.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng nóng vội nha, hồ lô đầu gỗ sẽ hiểu ra sớm thôi ~ P.S Bộ này có cp phụ, cơ mà đất diễn không nhiều.