Chuẩn bị cho đám cưới là một việc rất phiền phức.
Thật sự chuẩn bị cho đám cưới rồi mới biết được có bao nhiêu thứ phải sắp xếp: chụp ảnh cưới, đặt váy cưới, hẹn thợ trang điểm, đặt chỗ tổ chức tiệc cưới và nhiều chuyện nhỏ nhặt khác.
Nhưng mà đa số những thứ này đều là Cố Dữ Thâm chuẩn bị.
Còn Nam Tri thì bận rộn với chuyện làm đẹp, chăm sóc da, dành thời gian tập thể dục và yoga, lịch trình cũng rất bận rộn.
Hôm thử váy cưới là vào thứ bảy.
Vì để giữ khoảnh khắc “first look” lại cho lễ cưới, Nam Tri không gọi Cố Dữ Thâm, cô gọi Phượng Giai đi cùng cô.
(*) First look được hiểu là “cái nhìn đầu tiên”, khoảnh khắc chú rể lần đầu tiên nhìn thấy cô dâu trong bộ váy cưới. Nghi thức nhỏ này thường diễn ra trước lễ cưới để cô dâu chú rể có thể thấy nhau trong lễ phục lần đầu tiên. Nguyên nhân ra đời của first-look là bởi theo quan niệm Phương Tây, việc cô dâu chú rể nhìn thấy nhau trước đám cưới là điều kiêng kỵ. [GG]
Dáng người cô vốn dĩ đã rất đẹp, eo thon chân dài, có lồi có lõm, cô lại học múa nên khí chất cũng rất tốt, cho dù mặc kiểu váy cưới nào, trông cô đều rất xinh đẹp.
Phượng Giai lại còn nịnh nọt, sắp nịnh cô lên tận trời.
“Tư Tư!” Phượng Giai không chịu nhìn đi chỗ khác, “Đẹp lắm luôn, Cố Dữ Thâm rốt cuộc có tài đức gì mà có thể cưới được nàng tiên xinh đẹp như cậu chứ!”
Nam Tri bật cười, cô cũng gật đầu theo: “Hời cho anh ấy rồi.”
Thử mấy kiểu, cuối cùng Nam Tri vẫn chọn kiểu váy đuôi cá.
Chiếc váy có phần ren tinh xảo sang trong, phần lưng khoét rỗng, để lộ xương vai mảnh mai và làn da trắng của cô, khăn voan đội đầu dài mười mét, trên đó được tô điểm bằng hình bướm thêu tay và đính kèm bằng những viên kim cương và ngọc trai tự nhiên.
Giống như là dành cho cô vậy.
Khi đeo khăn voan đội đầu lên, chỉnh lại đuôi váy, ngay cả Phượng Giai cũng cảm thấy chua xót.
Bây giờ mới thật sự có cảm giác bạn thân đi lấy chồng.
…
Đặt tổng cộng sáu bộ lễ phục, Nam Tri quẹt thẻ trả tiền đặt cọc.
Thợ may đo lại số đo cho Nam Tri, ưu tiên sửa váy cho cô trước.
“Cô Nam, lát nữa chúng tôi sẽ gửi ảnh của những bộ lễ phục mà cô vừa thử lại cho cô, cô có thể xem lại.” Thợ may cười nói, “Thật sự rất đẹp, cô còn đẹp hơn trên TV nhiều.”
Nam Tri mỉm cười rồi nói cảm ơn.
Vừa ra khỏi cửa hàng váy cưới, cô đã nhận được tin nhắn của Cố Dữ Thâm: Em đặt xong chưa?
Thời gian rất chính xác.
Cô quẹt thẻ của Cố Dữ Thâm, đoán là anh nhìn thấy tin nhắn giao dịch.
Nam Tri: Ừ.
Anh gửi tin nhắn thoại, mang theo ý cười: “Em đặt nhanh vậy à, thích không?”
Nam Tri trả lời: “Chủ yếu là vợ anh xinh, mặc gì cũng đẹp.”
Cố Dữ Thâm cười: “Vậy để anh xem xem vợ anh đẹp cỡ nào nào?”
Nam Tri rất có nguyên tắc, cô bình tĩnh trả lời: Không được.
Sau khi ra khỏi cửa hàng váy cưới, Nam Tri và Phượng Giai đến một trung tâm thương mại mới mở ăn trưa.
“Lúc trước tớ cảm thấy váy cưới chẳng có gì đẹp cả, hôm nay thấy cậu mặc vào, bỗng nhiên lại cảm thấy đẹp quá.” Phượng Giai nói, “Làm tớ cũng muốn kết hôn rồi.”
Nam Tri cười: “Kết hôn đi, cậu cũng đâu phải là không có ai để kết hôn.”
“Cậu tưởng ai cũng như cậu à, chớp mắt một cái đã quyết định kết hôn.” Phượng Giai chống tay lên cằm, cô thở dài, “Tớ không thể làm như vậy được đâu, tớ sợ kết hôn, tớ nghĩ, mấy chục năm sau này phải chịu ràng buộc với một người đã không thể tin nổi rồi.”
Nam Tri nhướng mày: “Chẳng phải cậu với anh chàng nghệ sĩ rất ổn định sao.”
“Ổn định thì ổn định, chỉ là tớ không có cách nào tưởng tượng nổi, hai người không hề có quan hệ huyết thống, làm sao có thể dựa vào tình yêu mà bình tĩnh sống những ngày tháng buồn chán tẻ nhạt đó cùng nhau được chứ.”
Phượng Giai nhún vai, từ trước đến giờ cô vẫn luôn thẳng thắn, “Tớ không tin tình yêu của đối phương lại vững chắc đến thế, thậm chí tớ cũng không tin mình có thể làm được.”
Thật ra thì lời này Nam Tri có thể hiểu được.
Nếu như đổi lại Cố Dữ Thâm là người ra nước ngoài, nhất định cô cũng sẽ hoài nghi, cũng có những nỗi băn khoăn như vậy, có lẽ đời này cô cũng sẽ không bao giờ chọn con đường hôn nhân.
Vừa nói, Phượng Giai vừa bật cười: “Nói cũng lạ, ngay cả chính mình tớ cũng không tin, nhưng tớ đặc biệt tin vào tình yêu mà Cố Dữ Thâm dành cho cậu.”
“Tại sao vậy?”
“Có một lời tỏ tình, anh yêu em như yêu mạng sống của mình, nhưng tớ luôn cảm thấy rằng, tình yêu Cố Dữ Thâm dành cho cậu đã vượt qua cả mạng sống của cậu ta rồi.”
Phượng Giai nói, “Tính cách của cậu ta như vậy, tớ cảm thấy giữa hai người, không phải là ‘cậu ta thích cậu’, mà là ‘cậu ta gặp được cậu’.”
Trên thế giới này, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu duy nhất một người.
Chỉ có một người phù hợp với anh.
Mà tình cờ rằng, anh gặp được cô.
–
Buổi tối về đến nhà.
Khoảng thời gian này, Cố Dữ Thâm bận rộn chuyện công việc, về đến nhà lại phải giải quyết công việc đến khuya, Nam Tri đi vào nhà tắm để tắm, ném điện thoại lên trên giường.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Nam Tri ở bên trong gọi anh xem giúp xem là ai.
Cố Dữ Thâm nhìn, anh trả lời cô: “Trưởng nhóm múa.”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại tắt.
Nam Tri nói: “Anh gửi tin nhắn cho chị ấy giúp em, nói lát nữa em trả lời chị ấy.”
“Được.”
Sau này, Nam Tri đổi mật khẩu điện thoại thành ngày kỷ niệm cưới của bọn họ.
Cố Dữ Thâm mở khóa điện thoại, trả lời trưởng nhóm múa như những gì cô vừa nói, đang chuẩn bị thoát khỏi WeChat thì lại nhìn thấy một đống tin nhắn.
Đầu ngón tay Cố Dữ Thâm hơi dùng lại, anh thoát khỏi khung trò chuyện với trưởng nhóm múa.
Tên WeChat của người kia là một chuỗi các chữ cái tiếng Anh, giống như tên của một thương hiệu, đã gửi đến hơn 20 bức ảnh.
Ánh mắt Cố Dữ Thâm đơ ra, yết hầu anh trượt xuống.
Tất cả ảnh đều là ảnh Nam Tri mặc váy cưới.
Lầy đầu tiên anh nhìn thấy Nam Tri như vậy.
Xung quanh cô như có ánh hào quang, xinh đẹp đến chói mắt, xinh đẹp đến nỗi tựa như một nàng tiên chẳng thể nào tồn tại chốn nhân gian.
Khi thật sự nhìn thấy cô gái của mình mặc váy cưới, đôi mắt Cố Dữ Thâm ngay lập tức đỏ lên ——
Cô thật sự muốn gả cho anh.
…
Đợi đến khi Nam Tri ra khỏi phòng tắm, cô gọi điện thoại cho trưởng nhóm múa trước.
Cũng không có chuyện quan trọng gì, chẳng qua là tuần sau vũ đoàn có buổi biểu diễn, Nam Tri đồng ý xong rồi cúp điện thoại.
Cố Dữ Thâm vẫn còn ngồi ở trên bàn làm việc, Nam Tri vén chăn lên rồi nằm xuống, cô định lướt điện thoại một lát để giết thời gian, kết quả vừa mở vòng bạn bè lên đã nhìn thấy bài viết mà Cố Dữ Thâm vừa đăng lên một phút trước.
Không có caption, chỉ có một tấm hình.
Là bức ảnh cô mặc chiếc váy cưới đuôi cá.
Khăn voan dài và mỏng, phần đuôi cá vô cùng tinh xảo và tôn dáng, mái tóc dài được búi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, trong mắt có ý cười, đẹp đến nỗi làm người ta không thể rời mắt.
Nam Tri: “?”
Vòng bạn bè của Cố Dữ Thâm luôn ẩn đi, anh không bao giờ đăng bài lên.
Sau đó tin tức hai người kết hôn bị truyền ra ngoài, anh đã bỏ ẩn bài viết, cộng thêm bài hôm nay, tổng cộng là hai bài, đều là Nam Tri.
Bài viết này đã được rất nhiều bạn bè vào bình luận.
Mọi người đều khen Nam Tri xinh đẹp.
Mọi người đều cười Cố Dữ Thâm simp vợ.
Cô quay lại màn hình chính WeChat, cô phát hiện lịch sử trò chuyện của cô và Cố Dữ Thâm có mấy chục tấm hình vừa được gửi đi.
Nam Tri: “…”
Xem ra vừa rồi là Cố Dữ Thâm tự lấy điện thoại của cô rồi gửi qua.
Cô ngước mắt lên: “Anh làm gì vậy?”
Cố Dữ Thâm đang ngồi trên bàn, trước mặt là máy tính, anh nghe cô nói thì nhướng mày.
“Vòng bạn bè.”
“Đẹp mà.”
“…”
Đẹp mà.
Anh nói hai chữ như vậy, nhưng trái tim Nam Tri lại lỡ mất một nhịp.
Cố Dữ Thâm rất ít khi nói ra mấy lời ngon tiếng ngọt, nhưng chỉ hai chữ đơn giản như vậy, làm Nam Tri biết được, anh thật sự cảm thấy đẹp, là anh thật sự thích cô.
Cho nên cô cũng không quan tâm đến chuyện first look nữa, dù sao cũng là ở trong hình, không tận mắt nhìn thấy.
Cô mỉm cười: “Có phải là em rất xinh không?”
Anh bỏ tay ra khỏi bàn phím, khoanh hai tay trước ngực, anh tựa lưng lên ghế, mỉm cười rồi thừa nhận: “Ừ.”
“Vậy có phải anh rất si mê em không?” Nam Tri lại hỏi.
Cố Dữ Thâm nhìn cô, ánh mắt dần tập trung vào cô, như thể tích tụ rất nhiều tình yêu không đếm xuể, yết hầu anh trượt xuống, anh nói: “Ừ.”
Nhờ phúc của Cố Dữ Thâm, tối hôm đó, tấm ảnh kia của Nam Tri chẳng mấy chốc đã bị truyền lên trên mạng.
Những năm gần đây, mặc dù Cố Dữ Thâm không nhận phỏng vấn, nhưng cũng anh cũng có kết bạn với chủ biên của vài tòa soạn, cũng không biết là bị ai truyền ra ngoài.
【Á a a a a a chị xinh thật đấy!】
【Đây là chiếc váy cưới đuôi cá đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy đó!】
【Bây giờ hai người định tổ chức hôn lễ bù sao, hôn lễ của tập đoàn Cố thị, cmn không dám nghĩ luôn, đám cưới thế kỷ à!】
【Váy cưới đuôi cá đặt làm riêng của thương hiệu này có giá tiền triệu đấy, hu hu hu niềm vui của người có tiền tôi không dám nghĩ đến.】
【Á a a a mong chờ quá!】
…
Độ hot của những tin tức liên quan đến hai người ở trên mạng lại trỗi dậy, còn có người đăng ảnh lúc hai người về trường lên.
Dựa theo tính tình của Cố Dữ Thâm, nhất định là anh sẽ điều tra xem ai đã đăng lên.
Lần này lại đúng ý anh.
Anh thật sự muốn nhanh chóng để cho cả thế giới biết được, anh sắp tổ chức hôn lễ với Nam Tri.
–
Trước khi tổ chức hôn lễ, hai người đã chụp ảnh cưới.
Hai người đã thuê một đội ngũ nhiếp ảnh nổi tiếng cả nước, nhiếp ảnh gia chính đã làm việc với nhiều tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, Cố Dữ Thâm đã đặc biệt nhờ người liên lạc rồi mời tới.
Hai người chụp nhiều chủ đề khác nhau.
Từ trước đến giờ, Cố Dữ Thâm không thích chụp hình, nhưng gương mặt anh góc cạnh, khí chất cao ngạo, trên người lại có một loại khí chất đặc biệt, không chỉ ăn ảnh, mang theo một vẻ đẹp riêng biệt, lười biếng khinh thường.
Mỗi một bức ảnh đều hoàn hảo đến mức gần như không cần chỉnh sửa, mang theo vẻ đẹp nguyên sơ nhất.
Thậm chí cả nhiếp ảnh gia từng chụp rất nhiều người nổi tiếng cũng phải khen ngợi.
Địa điểm chụp ảnh cuối cùng là ở trường học.
Ngoại trừ mặc váy cưới lúc chụp ngoại cảnh, hai người còn mang theo đồng phục, bộ của Nam Tri là được cô chủ nhiệm cho, còn bộ của Cố Dữ Thâm là nhờ một người bạn tìm cho.
Trên đường đến trường thì nhận được một loạt cuộc gọi từ Châu Việt, gọi Cố Dữ Thâm ra chơi Texas Hold’em.
(*) Texas hold ‘em (còn được gọi là Texas holdem, hold ‘em hoặc holdem) là một trong những biến thể phổ biến nhất của game bài Xì Tố (Poker), trong đó mỗi người chơi được chia 2 lá bài tẩy và sẽ phải kết hợp với 5 lá bài chung trên bàn chơi để tạo ra kết hợp 5 lá mạnh nhất có thể. Người chơi có kết hợp 5 lá mạnh nhất từ 7 lá bài hiện có (còn gọi là tay bài mạnh nhất) và không úp bỏ bài cho đến cuối cùng sẽ là người chiến thắng toàn bộ số tiền của ván đấu (còn được gọi là Pot). [Wiki].
Cố Dữ Thâm ngồi bên cạnh Nam Tri, nắm tay cô đặt lên đùi, đầu ngón tay vô tư xoa xoa cổ tay cô, nghe thấy lời này cũng không có phản ứng, anh chỉ thản nhiên nói “Ừ? ” một tiếng.
Châu Việt nói lớn, gần như hét lên.
Nam Tri ngồi ở bên cạnh cũng nghe rõ, ý là đám công tử nhà giàu đang gây sự với bọn họ ở câu lạc bộ, tiền đặt cược càng mang càng cao, đến mức mỗi ván cược lên đến năm triệu.
Mặc dù Cố Dữ Thâm không thích chơi bài, nhưng đầu óc anh rất tốt, chơi mười ván thắng chính ván cũng thường thấy.
Châu Việt đang đưa tiền đến cho anh.
Nghe anh kể xong, đầu ngón tay Nam Tri vốn dĩ đang vẽ vời trên chân, cô ngước mắt lên.
Cố Dữ Thâm ở bên cạnh nhìn cô, anh cười rồi lười biếng trả lời: “Không đi, tôi đã kết hôn, không giống với các cậu.”
“…”
Châu Việt bị lời này của anh làm cho á khẩu một lúc lâu: “… Không phải chứ, cậu thật sự bị hạ độc rồi à? Hôm nay thú vị lắm đấy, cậu đến đây đi.”
Dừng lại một chút, Châu Việt không nhịn được mà khuyên nhủ, “Tôi đã nói với cậu rồi, với vẻ làm bộ làm tịch kia của Nam Tri, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ bị cô ấy nuốt chửng đó, sau này chẳng có chút tự do nào, cô ấy nói đông cậu không dám đi tây, đời này của cậu xong rồi!”
Ở bên cạnh, Nam Tri nheo mắt lại.
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh trực tiếp mở loa ngoài: “Chào hỏi không?”
“Châu Việt.” Nam Tri lên tiếng.
Người ở đầu bên kia im lặng khoảng nửa phút.
Châu Việt mắng Cố Dữ Thâm một câu, sau đó mỉm cười: “Ôi chao chị Nam, ban ngày mà hai người ở cùng một chỗ sao, đang làm gì vậy?”
Nam Tri: “…”
Cố Dữ Thâm dựa lưng lên ghế, anh lười biếng mỉm cười, trả lời Châu Việt: “Chụp ảnh cưới.”
Châu Việt: “…”
Nhìn xem, hôn nhân đã mang lại cho đàn ông những gì.
Chuyện nhàm chán tẻ nhạt như chụp ảnh cưới có gì mà vui vẻ chứ!
“Ở đâu vậy?”
“Trường cấp ba.”
“Về trường chụp à?” Châu Việt hơi ngạc nhiên, “Hai cậu sáng tạo thật đấy, cái này gọi là gì nhỉ, từ đồng phục đến váy cưới?”
Đúng lúc xe lái đến cửa trường học, Cố Dữ Thâm cúp điện thoại.
Hôm nay là cuối tuần, học sinh đã nghỉ, Cố Dữ Thâm đã báo với bên trường trước, nhìn thấy xe của bọn họ rồi mở cổng.
Hai người cũng thay đồng phục.
Hôm nay tâm trạng của Cố Dữ Thâm rất tốt, nụ cười trên mặt cũng rõ hơn, giảm đi vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, mặc bộ đồng phục vào cũng chẳng khác gì đàn anh nổi tiếng trong trường.
Nam Tri ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng mơ hồ cảm thấy như đang nhìn thấy Cố Dữ Thâm lúc trước.
Hai người chuẩn bị hai bộ, một bộ là đồng phục, bộ còn lại là đồ cưới.
So sánh hai bộ, đúng là giống với câu nói kia của Châu Việt, từ đồng phục đến váy cưới.
Bọn họ chụp hình ở lớp học, sân bóng rổ, sân chơi.
Từ trước đến giờ hai người không có ảnh chụp chung, càng không có ảnh mặc đồng phục chụp chung, bây giờ xem như là bù đắp lại tiếc nuối ngày trước.
Nhiếp ảnh gia xem ảnh rồi không ngừng khen.
Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia đề nghị hai người chụp thêm một bức ảnh ở cổng trường.
Nam Tri không thích cố ý tạo dáng, hai người tự nhiên sóng vai đứng cùng nhau, Cố Dữ Thâm ôm lấy vai cô, dáng vẻ lười biếng khinh thường, hơi hất cằm lên, dáng vẻ vô cùng tự hào.
Nhiếp ảnh gia vừa định ấn nút chụp, có âm thanh vang lên từ phía xa: “Cố gia.” Sau đó là giọng của Phượng Giai, “Tư Tư!”
Hai người ngước mắt lên nhìn.
Nhìn thấy Châu Việt dẫn theo sáu bảy người, đang đi qua từ bên kia đường, đều là bạn bè lúc còn ở khu chung cư Lung Hồ.
Phượng Giai chạy đến bên cạnh Nam Tri: “Chụp thế nào rồi?”
“Sắp xong rồi.” Nam Tri nói, “Sao cậu lại đến cùng bọn họ vậy?”
“Tớ ăn ở bên ngoài thì gặp được, nghe Châu Việt nói hai cậu đang chụp ảnh cưới ở đây, cũng gần nên đến xem một chút.”
Đám người bọn họ lại tiếp tục nịnh nọt Nam Tri, khen cô đẹp, vô cùng mồm mép.
Nhiếp ảnh gia cười hỏi: “Mọi người là bạn học sao?”
Châu Việt nói: “Không chỉ thế, chúng tôi cùng nhau lớn lên.”
“Thế à.” Nhiếp ảnh gia á, “Vậy mọi người có muốn chụp chung một tấm không, rất có ý nghĩa đó.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên, sau đó cô mỉm cười trả lời: “Được.”
“Cạch” một tiếng, ảnh được chụp lại.
Mọi người đổ về phía nhiếp ảnh gia để xem bức ảnh thế nào, bỏ lại hai người đứng dưới cổng trường.
Lúc này, Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Cũng xem như là chụp bù ảnh tốt nghiệp rồi.”
Nam Tri hơi ngây người.
Trong ảnh, cô và Cố Dữ Thâm vẫn mặc đồng phục, trên ngực trái có viết tên trường, bên cạnh là những người bạn cũ, ai ai cũng tràn đầy sức sống.
Giống như lúc trước vậy.
Nam Tri mỉm cười, cô nắm chặt tay anh: “Cố Dữ Thâm.”
“Ừ?”
“Em phát hiện ra, sau khi chúng ta kết hống, càng ngày càng có nhiều tiếc nuốc được bù đắp lại.”
Anh nói: “Cưới em, anh chưa bao giờ hối tiếc.”
–
Đêm đó, Cố Dữ Thâm đăng ảnh cưới của hai người lên.
Chín ô vuông, đăng lên Weibo, còn là tài khoản chính thức của tập đoàn Cố thị.
Trong một loạt các bình luận nịnh nọt khen hai người đẹp đôi, một loại bình luận khác nổi lên.
【Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy tổng giám đốc Cố tổng chỉ đang khoe vợ mình thôi!】
【Ha ha ha ha thậm chí còn dùng tài khoản chính thức đăng lên, chính là muốn cho cả thế giới nhìn thấy.】
【Mặc dù vợ anh thật sự rất đẹp, nhưng anh khoe rõ ràng quá rồi đấy!】
Buổi tối, lại có một hashtag leo thẳng lên hot search ——
#Cố Dữ Thâm yêu đương mù quáng#
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Cố: “Yêu đương mù quáng” là sự đánh giá cao nhất về một người đàn ông rồi.