Trên đường đi học về.
Nam Tri cầm phong thư mà cô Đồng đưa cho cô trong tay —— phong thư chứa đựng ước mơ của Cố Dữ Thâm năm mười tám tuổi.
Cô nhìn cô gái đang múa ba lê trên trang giấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô không biết, lúc đó rốt cuộc Cố Dữ Thâm đã mang tâm trạng thế nào khi vẽ bức tranh này.
Cố Dữ Thâm thở dài, anh dừng xe ở bên đường, lấy khăn giấy ra giúp cô lau nước mắt, rồi lại cúi người xuống hôn lên khóe miệng cô: “Em khóc gì vậy?”
“Em xin lỗi.” Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi xuống, “Em xin lỗi, Cố Dữ Thâm, đến bây giờ em vẫn không biết…”
Cô khóc nức nở, không nói nên lời.
Đến tận bây giờ em vẫn không biết được, những năm tháng ấy anh đã sống thế nào.
Hình ảnh lúc hai người chia tay vẫn luôn nằm trong tâm trí cô, cô thường xuyên nghĩ đến nó, dường như quên mất trước đó anh đã tốt với em thế nào, cũng quên đi mất tình yêu của anh sâu nặng đến nhường nào.
Thậm chí em còn cho rằng, anh đã quên mất em từ lâu rồi.
Nam Tri lại nghĩ đến lịch sử mua vé trong điện thoại anh, nghĩ đến việc Cố Dữ Thâm một thân một mình lên máy bay đến một đất nước xa lạ.
Thật ra thì…
Đến tận bây giờ Cố Dữ Thâm chưa bao giờ từ bỏ cô.
Nếu như không có sự kiên trì của anh, có lẽ bọn họ đã chia tay từ lâu rồi.
Cố Dữ Thâm kiên nhẫn lau nước mắt cho cô, anh mỉm cười dỗ dành cô: “Cũng đã qua cả rồi, hơn nữa, nếu phải nói xin lỗi, phải là anh nói mới đúng.”
Nam Tri lắc đầu: “Nếu như em dũng cảm một chút, sáu năm kia em về nước gặp anh một lần, có lẽ chúng ta cũng không phải xa nhau lâu như vậy, hoặc là… Nếu em cẩn thận hơn một chút, nhìn thấy anh ở dưới sân khấu, có lẽ đã…”
Chỉ là cô cảm thấy tiếc nuối.
Thật sự rất tiếc nuối.
Tại sao bọn họ phải chia xa nhiều năm như vậy chỉ vì lòng tự trọng thời niên thiếu.
“Không sao.” Cố Dữ Thâm nói.
Đôi mắt đỏ hoe của Nam Tri ngước lên, hàng mi vẫn còn đọng nước mắt.
“Vì anh sẽ yêu em rất lâu.” Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh nghiêm túc nói.
Nam Tri chớp mắt nhìn.
Cố Dữ Thâm nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nâng mặt cô lên: “Bởi vì sáu năm kia chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời của chúng ta, sau này chúng ta vẫn sẽ yêu nhau, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”
Anh nghiêng người lại gần, trán anh áp lên trán Nam Tri, “Dù sao thì anh cũng chỉ yêu em.” Yết hầu anh trượt xuống, anh nói, “Dù sao Cố Dữ Thâm cũng chỉ yêu Nam Tri.”
Cho dù là trước đây, bây giờ, hay là sau này.
Cố Dữ Thâm cũng chỉ yêu Nam Tri.
Rõ ràng là câu tỏ tình trống rỗng, nhưng được Cố Dữ Thâm nói ra, lại tựa như nặng đến nghìn cân.
Nam Tri nghẹn lại, hốc mắt càng ngày càng nóng.
Hai ngón tay của Cố Dữ Thâm nhẹ nhàng nắm lấy đốt ngón tay của Nam Tri, vuốt ve ngón áp út đang đeo chiếc nhẫn kim cương, dịu dàng lưu luyến, anh nhìn xuống, không muốn rời mắt.
Cô không nhịn được mà hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Anh cúi người, hôn lên chiếc nhẫn, lúc anh ngước mắt lên, khóe mắt đã hơi đỏ.
“Cảm ơn Tư Tư đã thay anh thực hiện ước mơ năm mười tám.” Anh nói.
Trái tim Nam Tri như bị bóp chặt.
Tuổi mười tám, trong khi tất cả mọi người đều ước ao có thể thi vào một trường đại học tốt, học được chuyên ngành mà mình yêu thích, từ đầu đến cuối, ước mơ của Cố Dữ Thâm đều là cô.
Lấy được cô, là ước mơ đã đi cùng anh trong những năm tháng thanh xuân.
Vào giờ phút này, Nam Tri bỗng nhớ đến một chuyện cũ.
Kỳ nghỉ đông năm lớp mười, trước Tết.
Nhóm bạn ở khu chung cư Lung Hồ tụ tập lại để đi cắm trại ở núi Tây.
Nam Tri và Phượng Giai cùng nhau giỡn hớt, đến khi tối trời mới chuẩn bị quay lại, nhưng không ngờ lúc xuống dốc lại bị ngã, ngón áp út bên trái bị lá cây sắc cắt vào.
Cắt một đường, máu tươi rỉ ra.
Phượng Giai kêu lên: “Không sao chứ? Có đau không?”
Nam Tri lắc đầu: “Không sao.”
Phượng Giai quay lại nhìn chiếc lá kia: “Hay là quay lại trước đi, hỏi xem bọn họ có băng cá nhân không.”
Lúc quay lại, mấy cậu bạn đã đốt lửa trại gần lều, ngồi chung một chỗ uống rượu, nói chuyện phiếm.
Cố Dữ Thâm ngồi ở chính giữa, anh không tham gia vào cuộc trò chuyện, ở bên cạnh xem điện thoại, đến khi nghe thấy Phượng Giai hỏi có ai có băng cá nhân không thì anh mới ngước mắt lên.
Anh cau mày lại, đứng dậy rồi bước nhanh đến, nhìn thấy ngón tay Nam Tri đang rỉ máu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vô tình bị ngã.”
Trong nhóm bạn không có ai mang theo băng cá nhân.
Cố Dữ Thâm cau mày, sau đó đi mua một chai iodine và băng cá nhân ở cửa hàng dưới chân núi.
Anh kéo Nam Tri sang bên cạnh ngồi, cúi đầu xuống, giúp cô xử lý vết thương.
Lúc đó bọn họ vừa xác định quan hệ chưa được bao lâuu, bạn bè cũng vừa mới biết được, bỗng ồ lên.
Nam Tri giữ bình tĩnh, cũng không cảm thấy xấu hổ, để cho Cố Dữ Thâm xử lý vết thương giúp cô, nhưng khi dung dịch iodine tiếp xúc với vết thương, cô vẫn cảm thấy đau, cô run lên, vô thức rút tay lại.
Cố Dữ Thâm nắm chặt tay cô, ngước mắt lên nhìn.
Cô gái nhỏ cau mày, đôi môi mím chặt lại.
Anh tiếp tục lấy bông gòn chấm lên dung dịch iodine rồi bôi lên vết thương.
Lúc này Nam Tri mới nhận ra —— anh cố ý.
Cố ý chấm rất nhiều iodine lên một vết thương nhỏ.
Cô tức giận gọi tên anh: “Cố Dữ Thâm!”
Sau đó cô muốn rút tay về, không cho anh nắm nữa, nhưng không đủ sức, không rút ra được, đồng thời, Nam Tri nhấc chân lên đá anh.
Lúc này Cố Dữ Thâm mới chậc một tiếng, véo mặt cô: “Làm gì vậy?”
Nam Tri nói lớn hơn: “Anh làm gì!”
“Khử trùng.”
Vừa rồi vì đau mà hốc mắt cô đỏ lên, cô trợn mắt lên nhìn anh: “Anh cố ý.”
Anh nhướng mày, mỉm cười xấu xa: “Dạy em một bài học.”
Nam Tri tức đến nỗi mắt trợn tròn cả lên.
Cô không chiều theo ý anh nữa, đi vòng qua người anh, kiêu ngạo “hừ” một tiếng rồi xoay người định rời đi.
Cố Dữ Thâm nhanh tay kéo cô về lại bên cạnh mình, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hẳn đi: “Chẳng phải em nói tuần sau có buổi biểu diễn sao, nếu như chân bị thương rồi, tuần sau em chịu đau nhưng vẫn phải múa đúng không.”
Suýt chút nữa cô quên mất tuần sau có buổi biểu diễn.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra là mình kiên cường, cô tiếp tục tự tin nói: “Nhưng đây không phải chân.”
“Ừ.” Anh bật cười, thản nhiên dỗ dành, “May mà Tư Tư ngã rất chuyên nghiệp.”
Nam Tri: “…”
Mọi người ở bên cạnh đã sốc đến nỗi không biết nên nói gì.
Tính tình góc cạnh của Cố Dữ Thâm đã bị Nam Tri mài mòn, dỗ dành quen thói, thế nào cũng dỗ được.
Chỉ là mấy câu kia lọt vào tai Nam Tri, cô cảm thấy nó cứ thế nào ấy.
Còn chưa kịp hoàn hồn lại, bỗng nhiên Cố Dữ Thâm cúi người xuống, thổi nhẹ lên vết thương của cô, anh ôn tồn nói: “Còn đau à?”
Nam Tri mím môi nói: “Vẫn ổn.”
Nhóm Châu Việt ở bên cạnh nhìn, thật sự rất muốn nói, vết thương nhỏ kia dù có băng bó muộn thì cũng khỏi thôi.
Khử trùng xong, Cố Dữ Thâm xé một miếng băng cá nhân.
Vết thương nằm ở ngay ngón áp út, lúc dán băng cá nhân lên dường như anh đã nghĩ đến cái gì đó, hàng mi đen run lên, sau khi dán xong thì nhẹ nhàng nắm tay cô không buông.
Không biết là ai đã lên tiếng: “Đm, hôm nay có mưa sao băng nè!”
“Thật hay giả, khi nào vậy?”
“Đoán là sau nửa đêm!”
“Muộn vậy à?”
“Đợi thêm chút đi, dù sao thì tôi cũng đã nói với ba là hôm nay không về.”
Đối với các cô cậu thiếu niên ở độ tuổi này mà nói, mưa sao băng rất có sức hấp dẫn.
Từ trước đến giờ, Nam Tri chưa từng ngắm mưa sao băng, cô gọi điện thoại nói ba mẹ tối nay cô không về nhà, vô cùng hào hứng đợi mưa sao băng.
Chỉ là cô không nhịn được mà ngủ gật, chưa được bao lâu, cô đã tựa đầu lên vai Cố Dữ Thâm ngủ.
Ban đên ở trên núi rất lạnh, Cố Dữ Thâm đắp cho cô một chiếc áo khoác dày, lại quấn khăn quàng cổ cho cô, anh cầm một góc của khăn quàng cổ che kín khuôn mặt cô khỏi cơn gió tây bắc đang thổi vào.
Nhóm người vừa rồi còn đang vô cùng hào hứng, dần dần trầm xuống, tất cả đều đã buồn ngủ.
Chỉ còn lại một mình Cố Dữ Thâm còn thức.
Anh không hứng thú với mưa sao băng lắm, chẳng qua là anh cảm thấy, nếu như Nam Tri không nhìn thấy được sẽ rất thất vọng.
Không biết đã qua bao lâu, chân trời bất ngờ xuất hiện một vệt sáng.
Cố Dữ Thâm ngẩng đầu lên.
Anh thấy một ngôi sao băng băng qua màn đêm đen nhánh.
“Nam Tri.” Anh gọi, “Tư Tư?”
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, dựa vào lòng Cố Dữ Thâm, nghe thấy anh nói, sao băng đến rồi.
Cô vẫn chưa tỉnh táo lại, được gần nửa phút cô mới nhận ra, cô ngẩng đầu lên, nhìn lên trên bầu trời.
Vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn còn hằn vết đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, hoạt bát sống động, sau đó cô chắp hai tay lại rồi nói ra lời ước nguyện: “Hy vọng sau này mình có thể trở thành một vũ công múa ba lê rất giỏi.”
Cố Dữ Thâm nhếch môi.
Cô còn sợ rằng mưa sao băng sẽ không nhận ra cô, ước nguyện không thể thực hiện được, cô lại tự giới thiệu mình: “Mình tên Nam Tri, Nam trong Đông Tây Nam Bắc, Tri trong tri thức.”
Ước xong, cô lại gọi bạn bè dậy.
Bầu không khí lại ồn ào, Nam Tri nghiêng đầu nhìn Cố Dữ Thâm: “Anh ước chưa?”
“Ước rồi.”
“Ước gì vậy?”
Cố Dữ Thâm nắm lấy ngón áp út của cô, ngay chỗ vết thương, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Nói ra sẽ không linh nghiệm.”
Nam Tri mở to mắt, cô “Á” một tiếng: “Xong rồi, vừa rồi em nói thằng ra luôn rồi.”
Cố Dữ Thâm cười: “Em giỏi như vậy, cho dù không ước cũng sẽ thực hiện được.”
Nam Tri luôn tự tin về múa, cô nghe vậy thì gật đầu: ” Cũng đúng.”
Sau đó cô lại hỏi: “Cố Dữ Thâm, vậy anh nói nhỏ cho em đi, anh ước gì vậy.”
“Không nói.”
Anh khẽ cười, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô, nói nhỏ, “Là ước nguyện mà sau này anh rất rất rất muốn thực hiện được.”
Và bây giờ, sau nhiều năm, qua hàng nghìn đêm.
Nam Tri dường như cũng đã biết được ước nguyện mà Cố Dữ Thâm đã ước dưới mưa sao băng là gì rồi.
–
Về đến nhà.
Trên người Nam Tri vẫn còn mặc bộ đồng phục mà cô Đồng đưa cho cô.
“Cố Dữ Thâm.” Cô vừa thay giày vừa nói, “Có phải chúng ta nên chụp bù ảnh cưới không?”
“Nên.”
Anh không hề nói “Nghe em”.
Anh không thích chụp hình, nhưng anh vẫn muốn.
Nam Tri bật cười: “Vậy em phải giữ bộ đồng phục này lại, đến lúc đó chúng ta có thể mặc đồng phục đến trường chụp một bộ ảnh.”
Thay giày xong, Nam Tri đi vào phòng, đang chuẩn bị cởi bộ đồng phục ra.
Bỗng nhiên Cố Dữ Thâm ôm lấy cô từ phía sau.
Bộ đồng phục cởi được một nửa, vướng ở khuỷu tay, lại bị anh ôm, bỗng nhiên lại trở thành sợi dây trói mình lại, không thể thoát ra được.
Cố Dữ Thâm cúi đầu xuống, nụ hôn nóng bỏng rơi trên cổ cô.
Cảm giác xâm lược trên người người đàn ông rất mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng, những đường gân nổi lên do nhẫn nhịn, trông tràn đầy cảm giác ham muốn.
Mặt trời bên ngoài vẫn chưa xuống núi, ánh hoàng hôn xuyên qua lớp cửa kính, giống như đang rải một lớp bụi vàng óng ánh.
“Cố Dữ Thâm… Em nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!” Nam Tri không nhịn được, cô muốn tránh đi.
“Đều nghe em.” Anh trả lời cho có lệ, sau đó anh trực tiếp bế ngang người Nam Tri lên lầu.
Thả cô xuống giường, anh quỳ một chân trên giường, sau đó lấy một chiếc gối đặt dưới eo cô để giảm bớt gánh nặng cho cô, anh cúi người hôn cô, đồng thời dùng một tay cởi cúc áo.
“Đồng phục…” Nam Tri giãy giụa lần cuối, “Anh đừng có làm bẩn đồng phục của em.”
Cô vừa nói xong, giùng giằng muốn cởi áo ra.
Cô không chỉ sợ làm bẩn đồng phục không chụp hình được, mà cô còn cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ai biết được Cố Dữ Thâm lại nắm cổ tay cô kéo lên, mười ngón tay đan vào nhau rồi kéo lên đỉnh đầu, anh vừa hôn cô vừa khàn giọng nói: “Tư Tư, em mặc có được không?”
Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói vô cùng khàn, hoàn toàn là dáng vẻ sa vào tội lỗi.
Nam Tri bị khẩu vị kém cỏi của người đàn ông này làm cho mặt cô đỏ bừng, tim cô đập loạn cả lên, muốn từ chối nhưng không có sức, toàn thân giống như một vũng nước.
Cuối cùng người đàn ông được như ý, lúc xong việc thì trời đã tối.
Đồng phục cũng bị vò nhăn nhúm.
Nam Tri cuối cùng cũng cởi đồng phục ra, cuộn mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra nửa gương mặt, cô tức giận nhìn Cố Dữ Thâm ở bên cạnh: “Anh khốn kiếp.”
Người đàn ông hài lòng, anh đứng trước gương mặc áo sơ mi.
Áo sơ mi của anh vẫn phẳng phiu, khi anh mặc nó lên, anh lại giống như một bức tranh thuần khiết, không thể nhìn thấy bóng dáng của tên khốn kiếp vừa rồi.
Anh nhìn cô, nhìn thấy gò má cô gái nhỏ đỏ bừng, trái tim anh lại lỡ một nhịp, anh lại đến gần muốn hôn cô, lại bị Nam Tri đá một cái.
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh đền đồng phục cho em!”
“Đền.” Anh cười, “Đảm bảo đền như mới lại cho em.”
Ở dưới lầu, dì Thư đã làm xong bữa tối, nghe thấy tiếng động mới biết là hai người đã về rồi, dì đứng ở dưới cầu thang gọi hai người, nói là bữa tối đã làm xong rồi.
Cố Dữ Thâm lên tiếng trả lời lại.
Một lúc sau Nam Tri mới ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Cố Dữ Thâm cầm bộ đồng phục xuống dưới, không bẩn, chỉ là hơi nhàu thôi.
Anh hỏi dì Thư bàn ủi ở đâu.
Dì Thư nhìn bộ đồng phục trong tay anh: “Cậu Cố, cháu đưa cho dì, dì ủi cho.”
Ở dưới bàn, Nam Tri ngay lập tức lặng lẽ đạp anh một cái.
Cô không thể để cho dì Thư ủi được.
“Không sao đâu dì, cháu tự làm cho.” Cố Dữ Thâm nói.
Chẳng mấy chốc dìThư đã cầm bàn ủi đến, dì hỏi: “Bộ đồng phục này là đồng phục lúc trước của sếp Cố và phu nhân sao?”
“Vâng.” Cố Dữ Thâm vẫn bình tĩnh, “Chụp ảnh cưới cần dùng đến, phải ủi trước ạ.”
Dì Thư cười nói: “Nhìn phu nhân rất trẻ, nếu mặc đồng phục vào thì y như là học sinh vậy, không giống chụp ảnh cưới.”
Nam Tri: “…”
Nếu như bình thường nghe được những lời này, cô sẽ rất vui, chỉ là hôm nay cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cố Dữ Thâm ở bên cạnh vừa ủi quần áo vừa khẽ cười.
“Ừ.” Anh mỉm cười xấu xa, “Giống như học sinh vậy.”
Nam Tri: “…”
Đàn ông không có ai tốt cả!
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Cố: Cưới cũng cưới rồi, có phải là người không cũng không quan trọng.