Hơn 10 giờ đêm, tôi liền lái xe đưa Trương Ngọc Dung về chỗ ở.
Cô ấy về phòng thay quần áo, còn tôi thì ở trong nhà tắm xả nước.
Bồn tắm vừa đầy nước, Trương Ngọc Dung cũng đã mặc váy ngủ bước đến.
Chiếc váy ngủ rất gợi cảm, rất mỏng, có thể nhìn xuyên qua thấy được cảnh sắc tuyệt đẹp ở bên trong, nhưng trong lòng tôi không hề có dục vọng, và tôi tin rằng lúc này cô ấy cũng không có cảm xúc ham muốn.
Chúng tôi cởi bỏ quần áo, ngồi đối diện nhau, mỗi người dựa vào một đầu bồn tắm, cả hai chỉ yên lặng nhìn nhau, không ai nói một lời nào.
Rất lâu sau đó, tôi cười, cô ấy cũng cười.
“Hình như cũng không có gì, thế này có vẻ tốt hơn đấy, sau này tôi sẽ có nhiều thời gian để ở bên cạnh cậu hơn.”
Tôi gật đầu đáp lại: “Vâng, hình như chị vẫn còn có thể sinh cho tôi 11 đứa, sau này chúng ta sẽ làm thành một đội bóng.”
Trương Ngọc Dung nhẹ đá chân tôi: “Cậu tưởng tôi là lợn à, sinh gì mà nhiều thế!”
Tôi véo cái chân nhỏ ấy rồi nói: “Có thể thử mà, tôi tin chị.”
Thế là tôi tiến đến ôm lấy cơ thể nõn nà của cô ta, cô ta chẳng phản kháng gì.
Hai tay tôi vươn lên choàng qua tấm lưng mảnh khảnh của cô, sau đó nắm hai cánh tay trắng mềm.
Tôi không làm động tác tiếp theo, mà cô ấy cũng chẳng thể hiện sự mong chờ đối với tôi.
Rất rõ ràng, bây giờ chúng tôi tạm thời không có hứng làm chuyện đó.
Rất lâu sau, chúng tôi đứng dậy, giúp nhau tắm rửa qua rồi quay về giường.
Đêm đó, chúng tôi ôm nhau ngủ, yên bình mà ấm áp, tuy nhạt nhẽo nhưng lại mãn nguyện vô cùng.
Sáng ngày thứ hai, khi tôi mới tỉnh khỏi giấc mộng, Trương Ngọc Dung đã nấu bữa sáng xong xuôi cả rồi.
Tôi xuống giường tắm rửa, rồi ngồi xuống cùng cô ấy ăn sáng, lúc ấy Trương Ngọc Dung đột nhiên lại đề nghị đi leo núi.
Tôi không biết cô ấy có suy nghĩ này từ đâu ra, nhưng ít nhất thì tôi thấy cũng là một ý kiến không tồi, thế là liền cùng cô ấy thay đồ thể thao, lái xe về thị trấn, leo lên ngọn núi Tai Lừa – nơi có hai ngọn núi trông như tai lừa.
Ngọn núi này không cao nhưng vẫn hơi dốc, hơn nữa do bình thường chúng tôi không vận động nhiều, nên quá trình leo lên khá chậm. Nhưng may mà cuối cùng chúng tôi cũng hỗ trợ lên được đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một ngôi chùa, trong chùa chỉ có vài vị hòa thượng, nhưng xem ra nơi này còn xem trọng hình thức hơn là chú trọng đến đạo Phật, muốn vào chùa phải nộp tiền cổng vào, chẳng biết bọn họ đang mở chùa hay là khu vui chơi nữa.
Điều quan trọng là khu vui chơi này còn không phải vé trọn gói, tiền hương hỏa tính riêng!
Trương Ngọc Dung thành kính vào chùa thắp hương lễ Phật, còn tôi đợi cô ấy ở ngoài sân.
Trong lúc hút điếu thuốc giết thời gian, tôi nhìn thấy vị trưởng bối mà tôi mới có duyên gặp một lần – Vũ Cát Minh.
Vũ Cát Minh nhìn về phía tôi, thế là tôi liền tiến đến chào hỏi.
Vũ Cát Minh cũng đáp lại một tiếng, sau đó đi vào sâu trong chùa. Còn Đông Nhị Gia – vệ sĩ riêng của ông, ở lại ngoài sân đợi ông ấy.
“Anh Đông, anh không sợ có người nhắm vào ông Vũ à?”
“Vai vế sai rồi, cho dù là đi từ bên Vũ Bích Phượng hay từ phía Tiểu Nham, cậu đều phải gọi tôi là chú Đông.”
Tôi đưa cho ông ấy một điếu thuốc: “Cháu đến từ chỗ Ngô Diệc Thành cơ.”
Đông Nhị Gia mỉm cười, không chấp nhặt chuyện này nữa, ông nói với tôi: “Ông Vũ thường xuyên đến chỗ này, nên ngay cả bảo vệ ở đây cũng là do tôi sắp xếp, nên không cần phải lo về vấn đề an toàn.”
“Ồ?” Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, liền hỏi ông ấy lý do tại sao.
Đông Nhị Gia không giấu diếm gì mà trực tiếp nói cho tôi biết, mấy năm nay Vũ Cát Minh thích sưu tập đồ cổ, mà còn sưu tập được khá nhiều, nên đã xây dựng một khu triển lãm ở đây. Đương nhiên là khu nhà triển lãm này không mở cửa cho người ngoài mà chỉ dành cho một số người bạn cùng sưu tập với ông, hoặc những người được ông ta nhìn trúng.
Tôi khẽ gật đầu, ghi nhớ lại sở thích này vào trong lòng, nhưng không để lộ bất cứ điều gì ra ngoài mặt.
“Cậu thì sao, sao cậu lại ở đây?”
“Cháu đưa Ngô Diệc Thành đến, chuẩn bị bắt cóc ông Vũ, sau đó đổi lấy hai điếu Thăng Long mềm về hút.”
Đông Nhị Gia cười lớn.
Đùa xong, tôi liền nói với ông ta: “Cháu đến cùng Trương Ngọc Dung.”
Tôi tin rằng Đông Nhị Gia chắc chắn biết cái tên “Trương Ngọc Dung” này, thực tế cũng chứng minh là ông ấy có biết.
Đông Nhị Gia không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt ấy là tôi biết, ông ấy rất tò mò lý do tại sao tôi lại ở cùng với Trương Ngọc Dung.
Thấy Trương Ngọc Dung từ trong chùa đi ra, tôi liền đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô ấy.
Đông Nhị Gia chào hỏi qua Trương Ngọc Dung, rồi lại quay sang nhìn tôi.
Ông ấy không lên tiếng, nhưng tôi biết ông ấy muốn hỏi gì, nên tôi liền trực tiếp trả lời: “Đây là vợ tương lai của cháu.”
Không đợi ông ta kịp truy vấn, tôi bổ sung luôn: “Gặp ai cháu cũng sẽ nói thế.”
Đông Nhị Gia có chút biến sắc: “Cậu điên thật đấy.”
Thế nào là điên, trong mắt Đông Nhị Gia, tôi dám đồng thời dụ dỗ cả Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham, sau đó ở trước mặt ông ta gọi Trương Ngọc Dung là vợ, như vậy chắc hẳn coi là điên.
Nhưng trong mắt tôi, đây chỉ là sự thực mà thôi.
Tôi tạm biệt Đông Nhị Gia, sau đó cùng Trương Ngọc Dung ra khỏi chùa và xuống núi.
Trên đường xuống núi, Trương Ngọc Dung bảo tôi: “Cậu không nên nói những điều đó trước mặt Đông Nhị Gia, rất có thể ông ta sẽ nói cho Vũ Cát Minh biết, khiến Vũ Cát Minh nhắm vào cậu đấy.”
“Không sao, nếu ngay cả việc chị là vợ sắp cưới của tôi mà tôi còn không dám nhận, thì chị còn đi theo tôi làm gì nữa, để chịu oan ức thôi à?”
Cô ấy lắc đầu nói: “Tôi không bị oan ức gì cả, tôi...”
“Đừng nói là trước mặt Đông Nhị Gia, kể cả là ở trước mặt Vũ Cát Minh, cho dù ông ta biết rõ cả Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham đều có liên quan đến tôi, thì tôi vẫn sẽ nói như thế. Trương Ngọc Dung là người phụ nữ của tôi, là vợ tương lai của tôi, thì sao nào, cho dù có chặt đầu ông đây đi thì cũng không thể thay đổi được chuyện ấy đâu!”
Trương Ngọc Dung không nói thêm gì nữa, chỉ tựa nhẹ đầu vào vai tôi.
Lúc lâu sau, cô ấy mới khẽ khàng lên tiếng: “Thảo nào Đông Nhị Gia nói cậu điên, cậu đúng là điên thật. Nhưng cái điên của cậu tôi thực sự rất thích, tôi tự hào về chồng tương lai của mình.”
Nâng khuôn mặt quyến rũ của cô ấy lên, tôi hung hăng hôn xuống, mạnh mẽ cướp đi vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi.
Nhiều phút sau đó, giữa nhịp thở gấp gáp của Trương Ngọc Dung, tôi đang chuẩn bị giương móng vuốt lên làm gì đó thì bị cô ấy ngăn lại.
“Chốn cửa Phật thanh tịnh, không được làm mấy chuyện này.”
Tôi không tin vào quỷ thần, nhưng tôi sẽ không ngăn cản người khác tin.
Tôi đành nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Trương Ngọc Dung, cùng nhau đi xuống nói.
Chỉ là trên đường đi, cô ấy kêu chân mình đau nhức, sau đó giương đôi mắt to đầy tủi thân, hướng ánh mắt đáng thương về phía tôi: “Cõng tôi được không, tôi không đi nổi nữa rồi.”
“Nhưng đây là chốn cửa Phật thanh tịnh, nam nữ thụ thụ bất thân, không hay lắm.”
“Tôi vừa thắp hương cho Phật tổ rồi, ngài nói hôm nay ngài rất bận, không có thời gian để ý mấy chuyện này đâu...”
Trương Ngọc Dung tùy tiện bịa chuyện, khiến tôi chẳng biết phải làm sao, tôi nên sớm biết rằng tôi và cô ấy chỉ là người qua đường mới phải.
Cõng Trương Ngọc Dung xuống núi xong, chúng tôi lái xe đi tìm một quán cơm nhà nông, sau đó vào trong giải quyết bữa trưa.
Trong lúc ăn cơm, Trương Ngọc Dung đột nhiên lên tiếng: “Tôi quyết định chiều nay sẽ thông báo cho tất cả chủ cửa hàng dưới quyền tôi, không làm nữa.”
“Quyết định rồi sao?”
Trương Ngọc Dung cười cười: “Không quyết thì còn cách nào nữa hả?”
Tôi cũng cười theo: “Mẹ nó đúng là không có thật.”
Ăn trưa xong, Trương Ngọc Dung lệnh cho thuộc hạ đi thông báo cho các chủ cửa hàng, sau đó tôi chở cô ấy đến Địa Liệt Hành Tinh.