Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 140




Trêu đùa Trương Ngọc Dung xong, có thể thấy được tâm trạng của cô ấy đã chuyển biến tốt hơn.

Sau đó, tôi nói lại lời Cố Diệu Hà nói với tôi trên tàu cao tốc cho Trương Ngọc Dung.

Tôi vốn tưởng rằng Trương Ngọc Dung sẽ bất ngờ, ít nhất thì cũng tỏ ra kinh ngạc một chút rồi mới trở nên bình tĩnh, nhưng không có, biểu cảm của cô ấy vẫn rất bình thường.

“Em nhận được tình báo rồi, có người muốn đối phó em, nhân tiện cướp lấy quyền kiểm soát toàn bộ các vũ trường dưới quyền em.”

Tôi tiếp tục giúp cô ấy xoa bóp đầu: “Là ai?”

Trương Ngọc Dung lắc đầu: “Nếu như biết được là ai thì đã biết cách ứng phó rồi, dù sao thì thế lực cũng rất lớn.”

Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn tôi: “Đúng rồi, người phụ nữ kia tên gì?”

Không đợi tôi nói, cô ấy đã tự lắc đầu cười nói: “Những trường hợp như vậy ai sẽ nói ra tên của mình chứ, cho dù có thật sự để lại tên, chín mươi phần trăm cũng là giả.”

“Cố Diệu Hà.”

“Cố Diệu Hà? Sao lại là cô ấy?!”

Biểu hiện của Trương Ngọc Dung, dường như có thể chứng minh bọn họ quen biết nhau.

“Lúc em vừa làm ngành này, có một cô gái tên Cố Diệu Hà, cô ấy cùng em đi con đường này. Có điều vận may của cô ấy tốt hơn em rất nhiều, vị khách đầu tiên của cô ấy cũng chính là vị khách cuối cùng, bây giờ đã là người đàn ông của cô ấy.”

Tôi nghi hoặc: “Em chắc chắn Cố Diệu Hà mà anh nói là Cố Diệu Hà mà em quen biết chứ?”

Cô ấy cười nói: “Đương nhiên có thể chắc chắn, hơn nữa, còn là chắc chắn một trăm phần trăm.”

“Nhưng anh không cho rằng cô ấy muốn chiếm lấy địa bàn của em.”

“Đương nhiên không phải.”

Trương Ngọc Dung ngăn cản lại hành động mát xa của tôi, cô ấy đứng dậy, khẽ duỗi eo và cổ.

“Là chồng của cô ấy, Bàng Bát Nhất.”

Không quen, tôi không phải Google, sao tôi biết được nhiều người như vậy chứ.

Sau khi Trương Ngọc Dung giới thiệu, tôi cũng hiểu đại khái về người đàn ông Bàng bát Nhất này.”

Bàng Bát Nhất là tên giả, tên thật của anh ta là Bàng Kiến Quân, là một con cú nơi này.

Theo như Trương Ngọc Dung nói, Bàng Kiến Quân là cấp dưới của Vũ Cát Minh, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, hơn nữa còn được Vũ Cát Minh rất tin tưởng. Sau khi Vũ Cát Minh rửa tay gác kiếm, tẩy trắng hoàn toàn, tất cả các thế lực dưới tay ông ta đều không muốn tẩy trắng cùng ông ta, đều bị giao hết vào tay Bàng Kiến Quân.

Bàng Kiến Quân vô cùng trung thành với Vũ Cát Minh, đến nay vẫn vậy, tuy thế lực của anh ta đã đạt đến mức hoàn toàn có tư cách ngồi ngang hàng với Vũ Cát Minh, nhưng trước mặt ông ta, anh ta vẫn tự xưng mình là đàn em.

Hơn nữa, có điều không giống với bang phái hỗn loạn của Mã Tam Nhi, người ta là người giang hồ. Sự khác biệt của hai người có thể nhìn ra được từ phía kẻ thù của hai bên. Người đắc tội Mã Tam Nhi, bị anh ta chém hai nhát là xong chuyện, hơn nữa còn không dám chém vào những nơi nguy hiểm. Còn người đắc tội Bàng Kiến Quân, đều biến mất rồi. Có thể nói, hai người khác biệt nhau hoàn toàn.

“Trước kia Bàng Kiến Quân dựa vào buôn lậu, buôn ma túy và cờ bạc để duy trì thế lực của mình, nhưng ngày nay khi xã hội pháp trị ngày càng trở nên hoàn thiện, các cuộc đàn áp của cơ quan công an cũng trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy việc buôn lậu, buôn ma túy của anh ta cơ bản đã bị cắt đứt hoàn toàn, chỉ dựa vào việc cờ bạc và phát triển dự án mới chiếm được để thu lợi nhuận.”

“Trước kia em còn suy nghĩ không biết việc phát triển dự án liệu có ảnh hưởng đến lợi ích của Vũ Cát Minh hay không, bây giờ xem ra, rõ ràng là đã ảnh hưởng đến, vì vậy ông ta chuẩn bị nuốt chững chỗ này của em.”

Trương Ngọc Dung duỗi eo, sau đó trở về bàn châm một điếu thuốc, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại còn nhẹ nhàng xoa nắn chỗ phía dưới của tôi, cười nói: “Thế nào, có ăn được Cố Diệu Hà hay không?”

Biểu cảm của cô ấy rất nhẹ nhõm, đến mức khiến tôi tưởng rằng cô ấy đã có kế sách để ứng phó rồi: “Không có, cô ấy có tâm sự, vì vậy anh mãi vẫn chưa thể ăn được. Tối nay vốn có thể ăn sạch sành sanh nhân lúc cô ấy mê loạn, nhưng nghĩ lại lại thôi, anh quan tâm em hơn so với cô ấy.”

“Em?” Trương Ngọc Dung khẽ hôn tôi một cái, gương mặt thoải mái và vui vẻ: “Em không sao, hơn nữa sau này em có thể thật sự cùng anh bao cả một ngọn núi, sau đó nuôi lợn, thả cừu. Anh nói xem, chúng ta có nên sinh một đứa con, sau đó một nhà ba người chúng ta vui vẻ sống với nhau không?”

Tôi nhìn không sai, quả thực Trương Ngọc Dung rất thoải mái. Nhưng tôi đoán sai rồi, cô ấy thoải mái không phải vì đã nghĩ ra cách, trước mắt xem ra hoàn toàn hết cách rồi, vì vậy cô ấy mới nhẹ nhõm.

Đơn giản mà nói, cô ấy muốn đầu hàng rồi.

“Không chiến đã đầu hàng rồi?”

Trương Ngọc Dung lắc đầu: “Không còn cách nào khác, Bàng Bát Nhất nếu đã muốn ra tay, anh ta sẽ không để em có cơ hội đánh trả đâu. Chiến? Nếu thật sự có ý định chiến, e là đến cả cơ hội đó anh ta cũng sẽ không cho em. So với việc bốc hơi trong nhân gian, em thích rút lui một cách dũng cảm hơn, vui vẻ sống cùng anh cũng tốt. Sao nào, anh không thích à?”

Tôi ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trương Ngọc Dung, nhẹ nhàng thưởng thích chiếc lưỡi quyến rũ của cô ấy, ngửi mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô ấy, nó khiến tôi say sưa, nhưng chưa từng chìm sâu vào đó.

“Đương nhiên là thích, nhưng anh không thích việc em phải từ bỏ thứ mà mình yêu thích.”

“Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, không phải sao?”

Trương Ngọc Dung hỏi ngược lại, tôi không biết đáp lại thế nào, chỉ đành gượng cười.

“Lúc mới vào nghề này cùng em, anh cảm thấy vô cùng phản cảm, rất mất mặt. Nhưng sau đó, dần dần anh lại thích nghề này, cũng không cảm thấy mất mặt nữa. Nhưng bây giờ anh đột nhiên nhận ra, hình như anh có hơi vô dụng. Anh vẫn luôn miệng nói em là người phụ nữ của anh, nhưng trên thực tế anh vẫn luôn sống dưới sự che chở của em.”

“Đúng là rất vô dụng.”

Trương Ngọc Dung cười, sau đó tôi cảm nhận được mông của mình bị bàn tay nhỏ bé kia của cô ấy đánh thật mạnh một cái.

“Nghĩ gì vậy, nghĩ lung tung quá, nghề này anh đã làm rất tốt rồi, có mấy người có thể dụ dỗ được hai đứa con gái của Vũ Cát Minh lên giường, có mấy người có thể nắm bắt được kiểu người như Địch Lệ Ba trong lòng bàn tay, có mấy người có thể có cơ hội khiến người phụ nữ của Bàng Bát Nhất mê loạn chứ? Còn có mấy người, có thể khiến em cam tâm tình nguyện nhận làm chồng đây?”

“Anh đừng nghĩ nhiều quá, anh và Bàng Bát Nhất vốn không phải người cùng ngành, chúng ta là người nói chuyện bằng đầu óc, anh ta nói chuyện bằng nắm đấm, vì vậy chuyện này vốn không thể dùng đạo lí để nói, anh ta cũng sẽ không nói đạo lí với anh đâu, anh cũng không cần thiết phải cảm thấy áy náy gì cả. Huống chi, nếu như cho anh có đủ thời gian, em tin anh nhất định có thể vượt qua Bàng Bát Nhất, có đủ năng lực để nghiền nát anh ta…”

Trương Ngọc Dung khuyên tôi rất nhiều, nhưng tôi không nghe rõ cụ thể cô ấy nói những gì, lúc này trong đầu tôi đang nghĩ về Vũ Bích Phượng, tôi nghĩ nếu như Vũ Bích Phượng chịu ra mặt, liệu có thể khuyên Vũ Cát Minh đứng ra để cho Trương Ngọc Dung đường lui hay không.

Rất nhanh suy nghĩ này đã bị tôi từ bỏ, đáp án chắc chắn là không thể.

Lợi nhuận của tất cả vũ trường ở thành phố này rất lớn, trừ phi Vũ Cát Minh bồi thường trước cho Bàng Bát Nhất. Vậy thì vấn đề mấu chốt của chuyện này xuất hiện rồi, Vũ Cát Minh sao phải ôm đống nợ này chứ, dựa vào đâu mà Vũ Bích Phượng sẽ khuyên Vũ Cát Minh đứng ra bồi thường?

Không tính Vũ Bích Phượng, vậy thì Lục Nhan và Lục Tiểu Nham cũng càng không thể tính vào, dù sao đến cả con gái ruột cũng không làm được, thì sao đến lượt hai người họ chứ.

Hút hết điếu này sang điếu khác, đến khi gạt tàn sắp đầy, hộp thuốc cũng trống không, tôi gật đầu.

“Thu lại đi, giang sơn của em, anh sẽ giúp em lấy lại.”

Lời tôi nói rất không có sức mạnh, nhưng tôi rất chắc chắn, tôi nhất định có thể làm được.

Bàng Kiến Quân là một con cú trong thành phố, nhưng trên thế giới này người có thể chèn ép anh ta rất nhiều, bất kể là hắc hay bạch, mà những người này đều có một điểm chung, đó chính là bọn họ đều có phụ nữ.

Nơi nào có phụ nữ, nơi đó có tôi. Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến Bàng Kiến Quân nhổ ra gấp bội những gì đã ăn vào của vợ tôi,!!!

Tôi ngồi trên ghế, Trương Ngọc Dung ngồi lên chân tôi.

“Em không cần giang sơn của em, em chỉ cần người đàn ông của em.”

Đôi mắt của Trương Ngọc Dung rất đẹp, cô ấy đưa lưỡi ra, chạm vào bờ môi của tôi.

Nhẹ nhàng chạm vào, rất quyến rũ, đối với sự hấp dẫn đến cực hạn này, hiển nhiên cô ấy đã phát huy hết sức mình.

Tôi nhẹ nhàng ôm eo Trương Ngọc Dung, sau đó luồn tay vào trước ngực cô ấy, nhẹ nhàng xoa nắn nơi kiên cường mà căng tròn kia, cái xúc cảm mê người ở bàn tay đó, không thể dùng từ ngữ để hình dung, chỉ khi đích thân cảm nhận mới có thể hiểu được.

“Chồng, anh nói xem tối nay chúng ta có nên về nhà làm chuyện gì đó không?”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân đẹp đẽ của Trương Ngọc Dung, tuy không có quần tất, tuy cách một lớp quần, nhưng nó vẫn không thể làm giảm độ mềm mịn và đàn hồi của đôi chân xinh đẹp ấy.

“Chồng, anh nói xem?”

Cô ấy cười, tôi cũng cười.

Cô ấy không cam tâm, tôi biết.

Tôi không cam tâm, cô ấy cũng biết.

Cái cảm giác không cam tâm nhưng bắt buộc phải cam tâm này, chúng tôi đều biết, rất khổ sở.