Đế Vương Tiền Truyện

Đế Vương Tiền Truyện - Chương 108: Vô tửu tuý quyền.




Đào Hải Bảo thân như một đạo thiểm điện, lôi khiển năng lực Thánh Kim bạo phát, liền để điện tích xung quanh hắn liên tục xao động mà sản sinh hô ứng.



“ Cuồng Kiếm !!!”



Từ sau lưng rút ra hai thanh đoản kiếm, Đào Hải Bảo đan chéo hai tay, một chém mạnh mẽ hình chữ X thẳng mặt Nhật Kinh Nghiệt Thể tung ra.



“ Yaaaa !!!!!”



Hắn lúc này trên tay chém muốn loạn đan vào nhau, tia điện đạt đến mức độ như thêu như dệt, dày đặc công kích đối thủ.



Liên miên không dứt, càng lúc càng nhanh, cành lúc càng như mất đi lí trí, Đào Hải Bảo mồm hô khẩu lệnh tự cổ vũ, tay chém như chém chuối.



Hắn ta võ học, chính là lấy chữ sảng để luận.



Đánh nhanh, đánh hết sức, không bảo lưu cho hậu trận, một mực tự tin.



Tiểu Bảo cùng Lưu Kim, thật nói Lưu Kim không dễ mà thắng được, sư đệ trong trận và ngoài trận quá mức khác nhau.



“ Cố lên, cuồng chiến !!” Lưu Kim cổ vũ.



“ Nghiền ép !!!” Đào Hải Bảo gào lên đáp lại.



Nhật Kinh Nghiệt Thể đại đao to như gốc cây già, liên tục giơ lên đỡ, tuy rằng sát thương đến hắn là không có mấy, nhưng, hắn rơi vào hoảng loạn rồi.



Nhanh quá…



Mạnh bạo quá…



Đào Hải Bảo hai mắt đầy tơ máu, biểu cảm tựa như tử chiến vậy, cổ gân lên từng đường xanh xanh mạch nổi, miệng không ngớt tiếng hô hào.



Sảng khoái chưa !?!



Chưa !!



Nại nhược hà ??



Mạnh hơn, nhanh hơn, điên cuồng hơn !!



“ Cút ra !!!” Nhật Kinh Nghiệt Thể cuối cùng cũng quen với cường độ đáng sợ này, một hơi đẩy văng Đào Hải Bảo, hét lên.



“ Si nhân nằm mơ !!” Đào Hải Bảo hồi đáp.





Hai tay hắn đoản kiếm khắp thân là sứt mẻ, hoàn toàn trở thành phế phẩm chỉ sau một lúc loạn trảm.



“ Tuý Cuồng Kiếm !!”



Đào Hải Bảo học tập ở Làng Võ chính là Tuý Quyền.



Nhưng, một kẻ không uống rượu, tập sao cho thành Tuý Quyền ?



Phải nói, căn cơ của Đào Hải Bảo chính là điên cuồng sảng khoái, hắn vốn có thể vứt lý trí sang một bên mà đánh, vậy hoàn toàn cũng có thể gọi dậy bản năng của Tuý Quyền.



Tuý Quyền, chính xác là sự dập dìu của một kẻ vô tri, thuận theo tự nhiên, theo từng nguyên lý của vũ trụ, không gì có thể đem nó bẻ !!



“ Ngạo mạn, chết đi thứ chướng mắt !!” Nhật Kinh Nghiệt Thể đay nghiến nói.



Đào Hải Bảo không đáp, đầu cúi gập xuống, hai tay thõng ra, đưa qua đưa lại hết sức yếu nhược.



Hắn đến gần, Nhật Kinh Nghiệt Thể vung mạnh một đao, nhưng, kì lạ thay, không trúng.



Một đao một đao lại một đao, xem ai khéo né dập dìu đao.



Đào Hải Bảo tựa như giấy mỏng vậy, đại đao chém qua liền rạp xuống, lướt qua, tựa như hoá tất cả man lực kia về hư không vậy.



“ Tiểu Bảo này luyện đến không sai, đã đạt đến cảnh giới Tứ Lượng Đọ Ngàn Cân !!” Lưu Kim dưới tay có Linh Linh cùng Sue đỡ, mắt vẫn đăm đăm nhìn tiểu đệ mà cảm thán.



Tuý Quyền nhập môn là Vô Thần, không có thần trí, dựa vào thiên lý mà tiến lùi công thủ.



Tuý Quyền sơ cấp là Cuồng Bạo, đại diện cho tiệc rượu đến lúc tàn, ngay cả huynh đệ một nhà cũng lao lên đánh được.



Tuý Quyền cao cấp, Tứ Lượng Đọ Ngàn Cân, chỉ cần là đủ bình tĩnh, liền không bao giờ trúng đòn.



Tuý Quyền mãn cấp, Bản Năng Vô Cực, đem tất cả đặc tính tâm thức đẩy đến cực điểm, trực tiếp bộc phát lực lớn gấp vài lần, hoàn toàn tự tin vượt cấp kiêu chiến.



Nhật Kinh Nghiệt Thể đao pháp xác thực rất đáng gờm, mỗi đòn tung ra đều là uy lực đến không sai, tốc độ cũng không tính làm chậm.



“ Lôi Cuồng Kiếm !!!” Đào Hải Bảo chuyển trạng thái.



Đang từ toàn bộ tránh né, ngay lập tức như dây cung kéo căng, trên tay hai đoản kiếm tích tụ không biết bao nhiêu tia điện, lao đến phản kích.



-Keng keng keng keng !!!-





Đào Hải Bảo chém loạn, kéo theo sau từng đoản kiếm là một đạo thiểm điện dư quang hết sức xa hoa.



“ Chưa đủ !!”



“ Lôi Tuý Cuồng Kiếm !!!”



Hắn lúc này tay đã không còn thấy rõ nữa, cả hông cũng vậy, liên tục xoay, liên tục dời, dồn hết tâm huyết vào đòn đánh ra.



-Keng keng keng keng keng keng !!!”



“ Đồ quỷ !!!” Nhật Kinh Nghiệt Thể bị bức đến phát cáu.



Đào Hải Bảo thế như chẻ tre, hoàn toàn không sợ bố con thằng nào, Lưu Kim e rằng lúc này có đẩy tiểu đệ vào hang rồng động cọp có khi cũng không chiếm được một điểm tiện nghi.



Phong Thục Cơ trên đài cao thấy vậy, sắc mặt từ âm trầm đều đã chuyển sang nhăn nhó nhẹ, ngực chập chùng lên xuống, phảng phất đang suy tính dữ dội.



“ Thu binh !!!” Nàng ra lệnh.



Một hồi trống hiệu nổi lên.



Nhật Kinh Nghiệt Thể không ham đánh, chính xác là không có nghĩa khí để đánh, trực tiếp chạy về.



“ Hừ, ta đang có kịch độc trong thân, ngươi lại thừa thế ấy mà tấn công, nhục, quá nhục !!” Hắn văng lại một câu cộc lốc.



“ Ai cho ngươi chạy !!?!” Đào Hải Bảo cười gằn, lao mình vào giữa quân địch.




Linh Linh định lớn tiếng gàn, nhưng, Lưu Kim ngăn lại.



“ Tới giúp hắn một điểm chống đỡ.” Phong Thục Cơ bàn giao cho Phó tiên phong Lam Vấn.



“ Rõ !”



Hắn từ sau lưng rút ra bảng sắt lớn, đem ra chĩa trước mặt, tạo hình khí động học có lợi mà lao lên cứu viện.



-Choang !!!!-



Trong nho nhỏ gang tấc Đào Hải Bảo chém xuống, Lam Vấn tấm bảng sắt đã chặn lại, cứu Nhật Kinh Nghiệt Thể một đòn chí mạng.



Tiểu Bảo ngay lập tức rút về.





“ Hai tướng tiên phong mới cự lại một tướng của ta, các ngươi đã thấy rõ sức mình, cớ sao còn không lui, cớ sao còn muốn đâm đầu vào đánh !!!!” Lưu Kim qua loa phóng thanh nói.



“ Tên họ Lưu này xác thực rất giỏi đánh vào tâm lý, xem ra phải đóng vững trại, viết phủ dụ mới có thể lập lại lòng quân !!” Phong Thục Cơ cắn răng nói.



Vì lý gì để tướng đơn đả độc đấu, chính là để tránh mất nhuệ khí. Thậm chí, trong mắt Phong Thục Cơ, hi sinh một tướng còn là tốt gấp vạn lần việc để trong quân náo loạn.



“ Đáng sợ quá, hai tiên phong của chúng ta mới so được với một kẻ gầy nhom.”



“ Đúng, đến lượt ta e rằng không sống nổi mấy phút.”



“ Ta muốn về nhà.”



“ Mẹ ơi !!”



“…”



Phong Thục Cơ nghe từng tiếng than xa trách gần truyền lại, lòng bừng bừng lửa giận, quát to một tiếng:



“ Các ngươi người đông, bọn hắn muốn đánh muốn giết cũng phải mất thời gian, lo làm gì, nhụt làm gì, chẳng nhẽ lại muốn ngay lúc này bị Đại tiên phong chém theo quân lệnh sao ??



Chết sớm hay chết muộn ??



Chết vì vinh quang cho Phong La Quốc hay chết trong ánh mắt nhục nhã nhìn vào ??



Ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, nghĩ đi !!”



Phong La Quốc binh lính nghe xong, bất giác cũng phần nào ngộ đạo.



……..



“ Bọn chúng hạ trại chắc phải cách đây hơn 10 km, tiếp đến hẳn sẽ bắt đầu thiết lập hệ thống nhiễu sóng chặn liên lạc của chúng ta.”



“ Ừm.”



“ Đội B vị trí đã được nửa đường rồi.”



đồng nhân đấu la...

Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...