Đế Vương Tiền Truyện

Đế Vương Tiền Truyện - Chương 107: Trung thần tư cách.




Một tiếng hét phẫn nộ mà ghê tởm của Nhật Kinh Nghiệt Thể vang lên, tiếp đến liền vung mạnh cái kia đại đao.



-Xạc !!!-



Gió rẽ ra, cuốn thành hai vòng lồng lộn xoáy bụi, cho tất cả người nơi đây một trận sởn gáy.



Lưu Kim khẽ nhíu mày, bất giác không biết phải làm sao.



Né ??



Đỡ ??



Ăn trọn cái kia đại đao ??



-Rống !!!!!!-



Một tiếng long ngâm lớn vô cùng lớn cũng cùng thời điểm ấy mà bộc phát, mạnh mẽ đánh tan cái suy tính của Lưu Kim.



Nhật Kinh Nghiệt Thể giật mình, tái mét mặt, lùi lại mấy bước, càng là để mất đà đến ngã sõng soài.



Ô Khải rống xong liền trên vai Lưu Kim mà trườn lên, quấn quanh tay chủ, tựa hồ như Hắc Long quấn cột đình mà leo, giương đầu ngạo mạn ra ngoài.



Đúng vậy, nho nhỏ Ô Khải khoe giọng, chấn động tất thảy, kể cả Lưu Kim.



Ô Khải tiếng vừa rồi long ngâm, ai dám nói nó là thằn lằn, bước ra đây nhận Lưu Kim ta một tát.



Rõ ràng là tiếng lớn đến vô cùng lớn long ngâm !!



“ Ngươi ngay cả tư cách cùng ta sủng vật nói chuyện cũng không đủ !!” Hắn quát.



Ô Khải xì một tiếng khinh bỉ, lại quay về vai Lưu Kim mà lười biếng nằm, trốn dưới áo bào ấm áp ngủ.



Nhật Kinh Nghiệt Thể dạng này tiểu nhân vô sỉ, Lưu Kim cũng biết không thể nào một hơi trấn áp, liền chỉ muốn trang bức thể hiện một phen.



“ Hai ngươi cùng chết !!!” Nhật Kinh Nghiệt Thể lại giương đao muốn vung.



Lưu Kim cười, đoán đúng là không sai, hắn Hoàng Kim kim khiển năng lực đã bắt đầu khôi phục, chuẩn bị xuất ra Hoàng Kim Thuẫn che chắn, nào ngờ lại phải đơ người rồi.



“ Rống !!!!” Ô Khải lại từ trong áo bào gào lên.



Nó ở cạnh Lưu Kim ăn uống, liên miên không dứt, đến giờ hình thể cùng Thiên Hoàng Kim Bổng cũng có thể nói là tương đương, ngay lúc này bạo phát phóng ra.



-Xạc !!!-



-Pặp !!!-



Cái kia mãng xà đen như hoá điên, lao đến thân hình Nhật Kinh Nghiệt Thể, một hơi cắn phập ngập răng vào tay đối phương.



“Gra !!!!!!” Nhật Kinh Nghiệt Thể rống lên đau đớn.



“ Có độc ??” Lưu Kim cười, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hỏi.



Hắn bây giờ chỉ muốn đổi cho Ô Khải một cái tên, tiểu sủng vật này ẩn giấu thực lực không khỏi quá sâu đi.



Chịu được ròng rã hắn Lôi Long Nộ Vũ.



Rống so với viễn tưởng long tộc còn muốn tương đương.



Có độc, loại phát tác nhanh, hảo hảo đem to như toà núi Nhật Kinh Nghiệt Thể đánh lui.



“ Chết đi !!!” Nhật Kinh Nghiệt Thể nén đau, mắt đầy tơ máu, cuồng dã một lần nữa muốn chém.



Ô Khải lúc này không có lấy một giây chậm trễ, dứt khoát cong người, bật mạnh mà phi thiên, bay ngang đường mãnh liệt chém kia.



-Phập !!!-



Một âm thanh như kim loại va chém ngọt vang lên.



Ô Khải thân ảnh bé nhỏ văng đi, tựa như không sức nào phản kháng, giây phút vừa rồi nó đã tận trung với chủ rồi.



“ Ô Khải !!!” Lưu Kim gào lên.



Hắn bứt tốc, lao nhanh đỡ lấy nhỏ nhỏ sủng vật.



Đòn vừa rồi chính hắn cũng đã chuẩn bị xong tâm lý che chắn, ai ngờ Ô Khải lại trực tiếp lấy thân mình bẻ hướng đao chém, một mực bảo vệ Lưu Kim.



Nếu được làm lại, có đánh chết ta cũng không cố tỏ ra trang bức như vậy !!!



Chỉ vì một chút sĩ diện mà đánh mất một trung thần, không đáng !!!



Lưu Kim trong lòng gào lên.



Ô Khải được hắn đỡ tới trong tay, phần lưng vảy đã bị toạc một mảnh lớn, Hoàng Huyết cũng từ ấy mà phun ra.



Hắn rưng rưng nước mắt, không biết làm cách nào vá được vết thương kia.



Ô Khải gượng đầu dậy, lại động tác quen thuộc gá đầu vào tay hắn, tựa hồ như chuẩn bị bò lên.



Nhưng…



Sức nó không nổi nữa rồi…



Lưu Kim nhất thời nhớ ra gì đó, nước mắt cuồng chảy cũng đã ngưng lại, hắn nhìn chính mình tay trái, nuốt một ngụm nước bọt.



“ Ta còn có thể tái tạo, ngươi cũng phải như vậy !!”






Hắn gào lên, ngưng thần, nhìn xuống tay trái mình.



-Phăng !!-



Lưu Kim vận một thanh Hoàng Kim dao nhỏ, cắt xuống chính mình một miếng huyết nhục !!



Hắn không than không khóc, nước mắt không chảy, mặt không đổi sắc, nhấc miếng thịt vừa lìa ra kia lên, áp vào vết thương của Ô Khải.



“ Nào, trỗi dậy đi, sức sống của Komodo hậu duệ Cổ Long !!”



Ô Khải khí lực cứ thế yếu dần, Lưu Kim nhẹ nhàng ấn ấn, để cho khối huyết nhục kia vừa vặn tiếp xuca vào vết thương trên thân tiểu trung thần.



Linh Linh thông qua tâm thức tương thông nhận được một trận nhói đau, tuy không đáng kể, nhưng, nàng có thể cảm nhận được hắn đang cỡ nào liều lĩnh.



“ Liễu muội, lấy huyết nhục Lưu Kim có làm đầy vết thương của Ô Khải được không ??”



“ Đ-Được, nhưng cũng không chắc chắn, Ô Khải thiếu khuyết chính là hệ gen Komodo, nếu có thể nhận được, nó còn muốn phi thiên mạnh mẽ…” Dương Liễu mặt thất thần đáp.



Linh Linh gật đầu, không nói nữa, thở cũng nhẹ đi, chỉ một mực nhìn Lưu Kim xa xa kia.



“ Đừng chết, ngươi chứng làm trung thần, ta nguyện sẽ hết sức kiếm là chè, lá trà, thậm chí là lá diêu bông cho ngươi ăn !!” Lưu Kim khóc ròng.



Ô Khải máu là Hoàng Huyết, Lưu Kim máu là Nhân Huyết, hai màu đỏ vàng lẫm liệt uy nghiêm quyện vào trên thân đen bóng.



“ Ngao ~~~”



Lưu Kim sực tỉnh.



“ Ngươi quả thực không chết !!”



Ô Khải chỗ kia vết thương lấy mắt thường cũng có thể nhận ra tốc độ khép vào, miếng huyết nhục được đắp cũng là tróc đi lớp mềm biểu bì, thịt đỏ lộ ra.



Từ thớ thịt đẫm máu ấy, bì lân màu đỏ xuất hiện, nho nhỏ mà đan xen, kết thành từng lớp hết sức có trật tự.



Vảy mọc lên, lớn dần, lớp ngoài cùng cũng tự lột ra, căng chứa bên trong một cỗ tươi mới lực lượng.



Ô Khải thân đã gần như toàn vẹn hồi phục, chỉ còn lưu lại một mảng vảy đỏ, tựa hồ như chiến tích ghi vậy.



Lưu Kim mắt như phát ra quang mang, hắn bất giác nở một nụ cười, bỗng, một trận gào thét sau lưng truyền lại cắt ngang.



“Giết !!!” Nhật Kinh Nghiệt Thể cùng độc dược phát tác đã thành công đối chọi, quay sang muốn đánh.



“Cũng là quên mất kẻ này…” Lưu Kim thở dài.



Hắn trở mình, lại một lần nữa dáng vẻ ung dung tự tại, như một vị tiên tự thân không lấm bụi trần, đứng giữa hàng ngàn hàng vạn địch nhân nơi đây đều không đáng nói, hoá cả thành không khí.




Phong La Quốc binh lính phảng phất có thể tự soi mình vào mắt Lưu Kim, cũng có thể đưa ra nhận xét…



Chính mình thấp hèn, không bằng một đầu hắc xà !



Máu từ tay chảy từng giọt, từng giọt thấm đất, vết thương sâu đến lộ cả xương trắng, vậy cớ vì sao hắn vẫn không lộ ra một tia đau đớn !!?



Hắn vượt trên chúng ta ư ??



“ Đào Hải Bảo, mau tới hộ giá, Sue, chuẩn bị hồi phục !!” Linh Linh ra lệnh.



“ Rõ !!” Đào Hải Bảo nhảy qua tường thành.



Nhật Kinh Nghiệt Thể thấy vậy, hoàn toàn là không để tâm vào, hắn lao đến, mắt sòng sọc nhìn Lưu Kim.



“ Huyết Long Quyền !!”



Một đấm phá thiên, tất thảy trấn áp.



Chân chính man lực, lụi hoá kĩ xảo.



-Ầm !!!!-



Lưu Kim tung quyền, Hắc Kim tới bao lấy, đem hắn nắm đấm cứng rắn đến cực điểm, trực tiếp cùng cái kia lưỡi đao đối chọi.



Nhật Kinh Nghiệt Thể mất đà, lùi lại mấy bước, cắm sâu đại đao vào đất ghìm lại, một lần nữa co chân định phản công.



“ Ngao ~~~~”



Ô Khải uốn cong mình, những ngạch trên lưng lúc này dựng cả lên, lởm chởm mà chi chít gai nhọn bén, từ tay Lưu Kim bạo phát phóng thân mình.



-Xạc !!!-



Ngạch lưng Ô Khải xả một đường trên tay Nhật Kinh Nghiệt Thể, tuy có chút nhỏ, nhưng, ngược lại là có chấn động to lớn đến nhân tâm.



Binh lính kiểu, bản thân mình còn không đả thương được tiên phong, không bằng một con hắc xà.



Nhật Kinh Nghiệt Thể kiểu, ta muốn điên, ta muốn điên, đừng cản ta, uy nghiêm của ta ta phải cố giữ lấy !!



Phong Thục Cơ kiểu, chết mẹ, lần này mất trận phủ đầu, lòng quân không loạn mới là lạ.



“ Ta không phục !!!”



“ Đào Hải Bảo Linh Quang Thành đại đại tiên phong tới rồi đây !!!”



Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .