Cùng lúc đó, ở cung Vĩnh Ninh.
Hàm Tinh cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân nhiều ngày qua cô nương không đến Ngự Thư Phòng.
Nàng không khỏi nói: “ ‘Nàng so với bọn họ giống một con mèo hơn’…… Những lời này tuy rằng nghe có hơi kỳ quặc, nhưng cũng không phải là một lời xúc phạm mà.”
“Đó là do em thích mèo.” Hạ Trầm Yên bình tĩnh mà nói, “Nếu em thích chó thì sao?”
Hàm Tinh: “Ừm…… Vẫn ổn thôi?”
“Nếu em thích vẹt thì sao?”
Hàm Tinh: “Nhưng nô tỳ thật sự không thích nó.”
“Vậy nếu em thích một cái bình sứ thì sao?”
Hàm Tinh: “…”
Hạ Trầm Yên thong dong hỏi, cuối cùng Hàm Tinh cũng hiểu ý của nàng.
Hàm Tinh hình dung cảnh tượng đó.
—— Nàng so với bọn họ giống một con chó hơn, nên trẫm sẽ vẽ tặng nàng một bức tranh.
—— Nàng so với bọn họ giống một con vẹt hơn, nên trẫm sẽ vẽ tặng nàng một bức tranh.
—— Nàng so với bọn họ giống một cái bình sứ hơn, nên trẫm sẽ vẽ tặng nàng một bức tranh.
Hàm Tinh: “…!”
Rất kỳ quặc.
Tất nhiên là Bệ hạ đang thật lòng khen ngợi cô nương.
Nhưng vì sao người lại không vui?
Giống như là, những người khác có thể bị Bệ hạ xem như một con mèo, một con chó, một con vẹt hoặc là một cái bình sứ.
Nhưng cô nương nhà nàng thì tuyệt đối không.
Hạ Trầm Yên ngồi trong hành lang im lặng không nói.
Hàm Tinh hỏi: “Cô nương…… Người phớt lờ Bệ hạ lâu như vậy, liệu ngài ấy có tức giận không?”
Hạ Trầm Yên nói: “Không có đâu. Thay vào đó, ngài ấy sẽ sai người tặng quà qua đây.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì ngài ấy là một người đặt bẫy rất có kiên nhẫn.”
Nàng vừa nói câu này xong, quả nhiên ba mươi phút sau Đỗ Vấn Hưng mang theo mấy cuộn vải dệt đến cung Vĩnh Ninh.
Hắn được cung nhân dẫn đường, khi nhìn thấy Hạ Trầm Yên đang ngồi trong hành lang lập tức tươi cười, hành lễ với nàng từ xa và khi đến gần hắn lại hành lễ một lần nữa
Thái độ của Hạ Trầm Yên vẫn bình thường.
Đỗ Vấn Hưng cười dâng lễ vật lên, nói vài câu hài hước và mấy tin tức mới lạ, nhưng lại bị Hạ Trầm Yên đuổi về.
Lúc rời đi, Đỗ Vấn Hưng không khỏi lau trán một cái, hình như là đang lau mồ hôi.
***
“Gần đây Nhàn Phi nương nương rất lạnh nhạt với Bệ hạ.” Trang Mỹ Nhân ngồi trong chính điện của cung Thừa Hoa nói với Thuận Phi.
Hai người bọn họ cùng ngồi trên chiếc ghế đẩu đặt cạnh cửa sổ, ở giữa có kê một cái bàn, trông như một đôi tỷ muội thân thiết.
Thuận Phi Lý An Hoài nói: “Đúng là có chuyện này, Bệ hạ có sai người đến tặng quà không ngừng, nhưng Nhàn Phi chỉ nhận quà mà thôi.”
Cung điện của Lý An Hoài cũng như nàng ta, không có trang trí bất cứ thứ gì. Có một cung nữ của đang ngồi trên chiếc ghế gấm thêu túi thơm.
Lý An Hoài vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn động tác của cung nữ.
Trang Mỹ Nhân nói: “Aiz, không ngờ Nhàn Phi nương nương không những lạnh nhạt với chúng ta mà còn lạnh nhạt với Bệ hạ. Muội và Triệu Mỹ Nhân đến cung Vĩnh Ninh vấn an Nhàn Phi nương nương, nhưng hầu hết người đều để tỳ nữ ra tiếp đón bọn muội, bọn muội cơ bản không nói được mấy lời với người.”
Lý An Hoài không nói gì, nàng ta vẫn đang nhìn cung nữ xỏ chỉ.
“An Hoài?” Trang Mỹ Nhân gọi nàng ta.
Lý An Hoài dời tầm mắt sang Trang Mỹ Nhân.
“An Hoài, tỷ đang nghĩ gì thế?” Trang Mỹ Nhân hỏi.
“Ta đang nghĩ, có phải do cung nữ làm túi thơm xấu quá cho nên Bệ hạ mới không nhận nó.”
Trang Mỹ Nhân: “…”
Lý An Hoài nói: “Bởi vì có Nhàn Phi nên Bệ hạ sẽ không để ý đến những phi tần khác. Nhàn Phi quá xinh đẹp, đẹp đến nỗi mỗi khi ta thấy cũng đều rung động.”
Trang Mỹ Nhân hơi thay đổi sắc mặt.
Nàng ta nhỏ giọng nói: “An Hoài, tỷ định làm gì?”
Lý An Hoài không nói.
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Trang Mỹ Nhân cố gắng đè nỗi bất an trong lòng xuống. Nàng ta đè tay Lý An Hoài, nhẹ nhàng nói: “Trước khi chúng ta tiến cung, chẳng phải tỷ đã nói với muội rằng cứ sống như vậy cũng tốt, hà tất phải làm những chuyện dơ bẩn sao?”
Nàng ta thấy Lý An Hoài không nói lời nào, hơi lớn tiếng nói:
“An Hoài, muội không cản tỷ tranh sủng, nhưng mà, tỷ đừng nên làm hại đến Nhàn Phi nương nương, được không?”
“Tỷ có còn nhớ không, người đã từng giúp đỡ muội? Ở nơi này, liệu có mấy người sẽ đưa tay giúp đỡ người khác mà không cần được báo đáp?”
“Lúc trước thi ngâm thơ, muội có phần không hiểu vì sao tỷ thắng rồi mà còn uống chén rượu kia, cũng không nhận ra cái gì mà ngâm thơ theo trình tự, chỉ có tỷ nhận ra điều này.”
“Sau khi yến tiệc kết thúc, tỷ còn khen nương nương với muội, nói người thông minh, thẳng thắn và thú vị.”
“Tỷ còn lặng lẽ viết một đoạn thơ ca ngợi nương nương —— từ trước đến nay thơ văn của tỷ đều viết rất hay, cực kỳ cảm động.”
“……An Hoài, tỷ đừng làm trái lời nói của mình trước khi vào cung —— nếu không sau này tỷ nhất định sẽ hối hận về quyết định này, đến lúc đó muội phải làm gì đây?”
Lý An Hoài cụp mắt, không nói gì.
Nhưng Trang Mỹ Nhân bắt gặp lông mi nàng ta khẽ run lên một chút.
***
Trong cung Vĩnh Ninh, Hạ Trầm Yên nhận được vô số quà tặng.
Hầu hết đến từ cung Cảnh Dương.
Các món quà này gồm có vải dệt được thêu tinh tế, bộ trâm cài tóc. Hay nhiều lúc thì là điểm tâm, theo cung nhân nói là do Bệ hạ ăn xong cảm thấy rất ngon nên thưởng cho nàng.
Hạ Trầm Yên: “…”
Nàng không hoàn toàn tin vào lời của những cung nhân này.
Nàng chia những món điểm tâm này cho cung nữ hoặc các phi tần đến vấn an.
Ngoài ra, mỗi ngày đều có một chiếc kiệu của cung Cảnh Dương đến hỏi hôm nay nàng đã khỏe chưa, có muốn đến Ngự Thư Phòng hay không.
Sau khi nàng từ chối, các cung nữ của cung Cảnh Dương sẽ cung kính cáo lui, ngày hôm sau lại đến đây hỏi nữa.
Lục Thanh Huyền không đưa ra bất cứ mệnh lệnh cứng rắn nào.
Chàng chỉ tặng cho nàng các món quà khác nhau, thể hiện sự coi trọng và yêu thích.
Giống như lặng lẽ và nhẹ nhàng úp cho con mèo một cái lồng thích hợp để nó sinh tồn.
Tuyết mịn rơi xuống không ngừng khiến cành trúc Tiêu Tương bị cong quắp.
Lục Thanh Huyền sau một lần tình cờ gặp Thuận Phi ở Ngự Hoa Viên thì bỗng nhớ tới Hạ Trầm Yên.
Chàng ngồi trên kiệu đi đến Ngự Thư Phòng, hỏi: “Nhàn Phi vẫn không có thay đổi gì à?”
Đại tổng quản nói: “Vâng. Nô tài đã làm theo lời dặn của ngài, cách năm ngày sẽ tặng quà, cách hai ngày thì đưa điểm tâm đến cung Vĩnh Ninh, nô tài cũng có nói rằng sau khi ngài ăn những món điểm tâm này đã nhớ tới Nhàn Phi nương nương nên đã đặc biệt thưởng cho nương nương.”
Lục Thanh Huyền trầm ngâm, “Ngươi đã dựa theo sở thích của Nhàn Phi mà chọn chúng à?”
Đại tổng quản nói: “Vâng, nô tài đã hỏi thăm những cung nhân sở thích của Nhàn Phi nương nương về y phục, trang sức, món ăn vô cùng kỹ càng, mọi thứ đều chọn theo những gì mà nương nương yêu thích.”
“Đó là do ngươi đã không tìm hiểu về những thứ mà nàng thực sự yêu thích.” Lục Thanh Huyền nhàn nhạt mà nói.
Sống lưng đại tổng quản cứng lại.
Lục Thanh Huyền nói: “Ngươi nên đi hỏi thăm từ nha hoàn của Hạ gia xem nàng ấy thực sự thích gì.”
Mấy ngày sau khi Lục Thanh Huyền bãi triều, đại tổng quản đi cạnh kiệu.
Tuy Lục Thanh Huyền có mệt mỏi nhưng long bào không hề xộc xệch.
Đại tổng quản nói: “Bẩm Bệ hạ, nô tài đã biết được Nhàn Phi nương nương yêu thích gì rồi.”
“Mau nói.”
“Khi Nhàn Phi nương nương còn ở Hạ gia thường xuyên luyện múa, thử y phục mới, trang điểm chải chuốt, chơi cờ……”
“Mấy thứ này trẫm đều biết.”
“Vâng.” Đại tổng quản khom người nói, “Nô tài cũng biết thêm một chuyện khác —— từ một nha hoàn của Hạ gia vừa đi ra cửa nói, thỉnh thoảng Nhàn Phi nương nương sẽ xem bản đồ.”
“Bản đồ sao?”
“Vâng ạ. Nhàn Phi nương nương có mấy bản đồ riêng ở Hạ gia, cách khoảng sáu, bảy tháng người mới xem một lần. Nhưng mỗi lần người xem phải mất hơn mấy canh giờ. Cho nên ít ai biết được nương nương thích xem bản đồ.”
Lục Thanh Huyền im lặng một lúc, nói: “Trẫm cũng có vài tấm bản đồ, ngươi hãy lấy chúng đưa cho Nhàn Phi đi.”
“Vâng ạ.” Đại tổng quản nhận mệnh, đang định đi truyền khẩu dụ.
“Khoan đã.”
Đại tổng quản cung kính hỏi: “Bệ hạ còn có điều gì muốn dặn dò ạ?”
Ánh nắng mùa đông chiếu vào người Lục Thanh Huyền, chàng cụp đôi mi rậm, suy nghĩ một lát.
Chàng chậm rãi lên tiếng, giọng nói ôn hòa.
“Ngươi đến cung Vĩnh Ninh, nói với Nhàn Phi ở chỗ của trẫm có vài tấm bản đồ —— bảo nàng đích thân tới lấy.”
***
Thời điểm Hạ Trầm Yên nghe đại tổng quản chuyển lời, nàng đang chơi cờ với một cung nữ —— làm nàng ta thua ba mươi sáu ván.
Cung nữ nhíu mày nhìn vào bàn cờ không chớp mắt.
Hạ Trầm Yên vân vê một quân cờ, hỏi: “Bổn cung cần phải tự mình đi lấy à?”
Đại tổng quản lễ phép nói: “Đây chính là ý của Bệ hạ.”
Hạ Trầm Yên im lặng chơi cờ. Một lát sau, cung nữ lại thua thêm một ván.
Hạ Trầm Yên cũng đặt quân cờ trên tay xuống bàn.
Cung nữ hơi sững sốt, không hiểu vì sao mình lại thua.
Hạ Trầm Yên đứng dậy, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Đại tổng quản và các cung nhân đi xung quanh nàng, nàng ngồi lên kiệu đi đến Ngự Thư Phòng.
Trong Ngự Thư Phòng, Long Tiên Hương còn vương vấn, Lục Thanh Huyền phê xong tấu chương trong tay thì gác bút xuống, ngước mắt nhìn nàng.
Tuyết mùa đông rơi khắp hoàng cung, trên ngói xanh và trần nhà đều phủ một tầng tuyết mỏng.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp tuyết mịn và dừng lại trên hàng lông mày sắc bén của chàng.
Chàng lặng im nhìn nàng chăm chú.
Hạ Trầm Yên cúi người hành lễ, Lục Thanh Huyền nói: “Bình thân.”
Giọng chàng thanh bình tựa như không có cảm xúc.
Hạ Trầm Yên nói: “Nghe nói Bệ hạ muốn tặng bản đồ cho thiếp thân.”
“Đúng vậy.”
“Thiếp thân đã tự mình tới lấy.”
Lục Thanh Huyền lấy mấy tấm bản đồ từ trong ngăn bàn của hoàng án.
Hạ Trầm Yên nói cảm tạ rồi định duỗi tay nhận lấy.
Những ngón tay thon dài của Lục Thanh Huyền vẫn đang đặt ở cuối tấm bản đồ chưa buông ra.
Ánh mắt mắt chàng dừng trên người nàng, vẫn dịu dàng như ngày nào.
“Nhàn Phi, nàng để trẫm đợi lâu rồi.”
“Nàng làm thứ gì để trẫm vui lên đi, trẫm sẽ đưa bản đồ cho nàng.”
Chàng nói một cách chậm rãi, rõ ràng.