Đế Vương Thiên Ái

Chương 10: Yêu thích




Tia nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ của Ngự Thư Phòng chiếu vào hai người họ, để lại một bóng mờ trên mặt đất.



Hạ Trầm Yên đối diện với chàng, bỗng nhiên nhớ lại chuyện của hơn một năm trước. Sau khi chàng dẫn dắt tướng sĩ đẩy lùi hai trăm vạn quân Hồ. Ngày đại thắng trở về, nghe nói các gia đình thế gia đã quỳ gối hai bên đường chào đón chàng, không dám ngẩng đầu lên.



Biểu tình của chàng lúc đó như thế nào? Có phải cũng là phong thái trấn định như bây giờ không?



Một lát sau Hạ Trầm Yên hỏi: “Thần thiếp làm gì cũng được ạ?”



“Ừm, nàng muốn làm gì cũng được.”



“Vậy thần thiếp sẽ múa cho Bệ hạ xem một khúc.”



Lục Thanh Huyền không từ chối, Hạ Trầm Yên lùi lại mấy bước đứng ở giữa Ngự Thư Phòng. Ánh nắng chiếu vào làn khói trắng trong lò đang cuộn lên, chiếu xuống nền gạch xanh lam kín kẽ và chiếu vào người nàng.



Lục Thanh Huyền yên lặng nhìn nàng.





Hạ Trầm Yên không bảo nhạc công đến chơi đàn, nàng cũng không hát đệm mà chỉ nhẹ nhàng nhón chân lên múa một điệu đơn giản. Làn váy xinh đẹp tung bay theo chuyển động của nàng, tựa như sương sớm vướng trên cánh hoa rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất. Ngọc bội khẽ lay động như hoa lan lắc lư trong thung lũng trống trải và như hoa mẫu đơn nỡ rộ vào mùa xuân.



Lục Thanh Huyền chậm rãi chớp mắt, dường như khó có thể dời mắt khỏi nàng.



Lúc nãy thật ra chàng cảm thấy hơi mỏi mệt. Nhưng hiện tại, chàng cảm thấy tinh thần mình rất tốt.



Làn váy tung bay trong dáng múa uyển chuyển thướt tha. Tựa như băng phá vỡ sóng từ đáy nước, như gió thổi qua mặt ao đầy hoa, lại tựa như Hằng Nga trên cung trăng, tựa như ánh ban mai rực rỡ, tựa như ánh trăng nóng bỏng, và tựa như tiệc rượu nồng cháy.



Thân hình mảnh khảnh kéo căng cực độ, khi nàng thực hiện động tác cuối cùng khiến phần eo ưỡn ra sau giống như một con diều hâu đang tung cánh, hay như một thanh kiếm mềm mại mà sắc bén. Trái tim Lục Thanh Huyền đập hẫng một nhịp.



Hạ Trầm Yên thu lại động tác và kết thúc một điệu múa ngắn ngủi này, như một mảng trời đã biến mất. Rõ ràng không có bất kỳ một thanh âm nào, nhưng trong Ngự Thư Phòng như thể vừa mới kết thúc một khúc hát hoành tráng.



Lục Thanh Huyền dựa vào lưng ghế thật lâu không nói chuyện, chàng gần như vẫn chưa hoàn hồn.




“Bây giờ Bệ hạ đã vui hơn chút nào chưa?” Hạ Trầm Yên hỏi.



“Ừm.” Chàng phát ra âm thanh rất nhỏ, và rút lại những ngón tay thon dài ở cuối tấm bản đồ.



Hạ Trầm Yên cụp mắt lấy bản đồ trên hoàng án.



“Nhàn Phi.”



“Vâng?”




“Trẫm còn rất nhiều bản đồ chi tiết ở đây.”



Hạ Trầm Yên khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Huyền.




Lục Thanh Huyền nhìn nàng, nói: “Sau này nàng cũng có thể đến đây tìm trẫm để lấy.”



Hạ Trầm Yên vi diệu nhướng mày.



“Vâng.” Nàng đáp.



Sau đó Hạ Trầm Yên cầm lấy bản đồ và tìm một cái cớ để rời đi.



Lục Thanh Huyền không ngăn cản nàng nữa, chàng chỉ dừng tầm mắt trên người Hạ Trầm Yên, cho đến khi góc váy nàng biến mất ở cánh cửa đang dần khép lại, Lục Thanh Huyền mới cúi đầu một lần nữa cầm bút son lên.



Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào có hơi nóng, trong phòng hình như vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của nàng. Lục Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào tấu chương viết xuống vài dòng, nhưng dáng múa vừa rồi lại hiện ra trước mắt.



Chàng cầm bút, trong lòng bỗng dưng thấy tiếc nuối. Tiếc vì chàng đã không đánh một khúc đàn phù hợp với điệu múa kiều diễm của nàng ngay lúc ấy.