Đệ Nhất Tang Thi

Chương 153: Xưởng quân sự.




Sau khi tách đội ngũ đi trước chưa tới 5km, lốp xe của Mộ Nhất Phàm bị thực vật biến dị đâm thủng, cuối cùng, xe bị đập làm hai nửa.

Cũng may mà anh trốn nhanh, nếu không chắc cả người cũng bị phân thây.

Mộ Nhất Phàm thấy xe bị nổ thành nhiều mảnh nhỏ, vô cùng rầu lòng.

Mới đi cách thành B chưa bao xa mà đã không còn xe, giờ anh biết tới xưởng quân sự kiểu gì đây?

Ngay lập tức, anh nhớ tới dị năng hệ phong mình sao chép được của Trang Tử Duyệt, có thể bay trên trời, bèn tự học cách bay lên bằng dị năng.

Tuy rằng dị năng hệ phong có thể giúp cơ thể anh nhanh chóng bay lên trời, nhưng anh chỉ dám bay cách mặt đất chừng một mét, bởi vì chưa dùng quen, lúc bay có cảm giác cơ thể lung lay như sắp ngã, lúc nghiêng phải lúc lại ngả sang trái, vô cùng bất ổn, có khả năng sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Có mấy lần suýt chút nữa Mộ Nhất Phàm ngã từ trên cao xuống.

Thế nhưng không bao lâu sau anh đã sử dụng thành thạo kỹ năng bay, có thể giúp cơ thể bình ổn trên không trung, sau đó càng ngày càng bay cao, bay ra khỏi cánh rừng.

Đường nhìn nhất thời trở nên rộng rãi, đưa mắt nhìn xuống, nơi nơi đều là thân cây cao, cả thế giới giống như quay trở về thời rừng rậm nguyên thủy.

Anh hưng phấn đẩy nhanh tốc độ tiến về phía trước, giống như đi máy bay, chỉ trong nháy mắt đã bay hơn chục kilometer. Tiếc là bay trên trời cũng không yên, anh bị thực vật biến dị và chim biến dị trên trời đánh từ hai phía tới.

Anh vội xuống mặt đất, bởi đây là lần đầu tiên một mình ra ngoài, phản ứng vẫn chưa nhanh nhạy với những nguy hiểm bên ngoài, chỉ có thể lúng túng đối phó với thực vật và động vật biến dị.

Mấy phút sau, cả người anh bị thực vật và động vật biến dị làm cho thương tích mệt rũ rượi, thậm chí còn mấy lần bị cành thực vật biến dị đâm xuyên cơ thể.

Nếu không phải anh có năng lực khép vết thương nhanh, chỉ e đã trở thành cái xác dưới đất lâu rồi.

Trong mạt thế, thực vật và động vật biến dị không có nhiều loài, căn bản không phân chia ai là đồng bạn của chúng nó, chỉ cần thấy người hoặc gặp nguy hiểm thì sẽ tấn công.

Nhất là thực vật biến dị, không cần biết bạn là con người hay tang thi, chỉ cần động đậy trước mặt bọn chúng, bọn chúng sẽ tập kích bạn.

Mộ Nhất Phàm phải mất nửa tiếng mới có thể đánh xong bọn thực vật và động vật biến dị, lấy được hai tinh hạch trong cơ thể động thực vật.

Anh đứng dậy nhìn quần áo rách tả tơi trên người mình, trông lôi thôi lếch thếch y như tên ăn mày, không khỏi lẩm bẩm: “Xem ra phải rèn luyện nhiều hơn mới được.”

Chỉ mới đối phó với hai động thực vật biến dị thôi mà mình đã thành ra như vậy, sau này anh tới xưởng quân sự thế nào đây.

Hơn nữa, mục đích của anh khi rời khỏi thành B, ngoại trừ tìm khẩu súng cổ và tinh hạch ra thì còn muốn tiện thể rèn luyện thăng cấp chính bản thân, giờ anh phải mau mau thăng đẳng cấp tang thi của mình.

Sau khi gặp Chiến Nam Thiên, có một vấn đề lớn mà anh lo ngại, đó là anh là tang thi, rất có thể sẽ bị Chiến Nam Thiên khống chế bất cứ lúc nào, nhất là khi mối quan hệ giữa Chiến gia với Mộ gia căng thẳng như hiện nay, nói không chừng Chiến Nam Thiên sẽ dùng anh để đối phó với Mộ gia, đây là chuyện anh không muốn gặp phải nhất.

Cho nên, anh muốn trong thời gian ngắn, có thể thăng năng lực bản thân. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên vào tiểu thuyết anh khao khát có sức mạnh như vậy.

Mộ Nhất Phàm nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, sau đó tiếp tục dùng dị năng bay về phía trước.

Chỉ cần gặp động thực vật biến dị, anh sẽ dừng lại để trau rèn năng lực phản ứng của mình, xem làm sao để có thể phát huy tối đa dị năng hệ phong.

Cứ như vậy, Mộ Nhất Phàm từ một tang thi có tốc độ phản ứng cực kém dần dần trở thành một tang thi phản ứng nhanh nhạy, từ một tang thi sợ bị đâm thủng đầu mà dùng dị năng hệ phong chạy trốn tứ phía thành một tang thi dũng cảm cầm giáo lên đánh trả lại đối phương.

Hơn nữa kỹ năng sử dụng dị năng hệ phong của anh càng luyện càng nhuần nhuyễn, đặc biệt với một tác giả như anh, anh nắm rõ các chiêu thức của dị năng, quen thuộc hơn bất cứ dị năng giả nào khác.

Giờ chỉ cần bị tập kích, phản ứng đầu tiên của anh là dùng dị năng để đánh trả, hoặc là dùng gió xoáy để bao bọc bản thân, đến khi mối nguy tới gần sẽ dùng dị năng đánh ngược lại hoặc là chém giết.

Bốn ngày nhanh chóng trôi qua, ban ngày Mộ Nhất Phàm liên tục rèn luyện bản thân, ban đêm thì đi đường, bởi vì nguy hiểm rình rập khắp nơi nơi nên anh không dám chợp mắt dù là nửa giây ngắn ngủi, chỉ sợ nhắm mắt lại sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Giờ anh cảm giác như mình vừa học qua một khóa huấn luyện lính đặc chủng cấp tốc, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể thăng thể chất của mình.

Quả nhiên, con người gặp hoàn cảnh khó khăn mới có thể luyện ra năng lực của bản thân, còn không sẽ vĩnh viễn không biết mình làm được tới đâu.

Trong bốn ngày này, có rất nhiều thực vật, động vật biến dị bị giết, thuận lợi lấy tinh hạch từ trong thân thể nó ra, hơn nữa còn rất được hời.

Những thực vật động vật biến dị bị người sống giết trước đây, có rất nhiều con chưa bị lấy tinh hạch đi, cho nên anh đều lượm hết về.

Anh thử nhẩm tính trong lòng một chút, bốn ngày, khoảng một trăm tinh hạch, cũng đủ để dị năng của anh thăng lên một cấp, nghĩ đến đây trong lòng anh vô cùng sảng khoái.

Đợi đến khi về thành B, anh sẽ đánh thêm tinh hạch cho Chiến Bắc Thiên.

Mộ Nhất Phàm lại lấy bản đồ xưởng quân sự trong ba lô ra, so sánh với cảnh vật xung quanh, thầm tính còn hơn 50km nữa mới tới được đích.

Thế nhưng, tang thi và thực động vật biến dị càng lúc càng nhiều, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan, mà anh chém giết cả dọc đường tới đây, không chỉ vì anh là tang thi, không bị lo nhiễm virus, mà vì anh có năng lực khép miệng vết thương rất mạnh.

Mỗi một lần bị thương đều có thể khôi phục trong thời gian ngắn, số thương lớn thương nhỏ đã gặp dọc đường này đủ để anh chết không biết bao nhiêu lần, nếu không nhờ có năng lực khép miệng vết thương, sao anh có thể đi tới đây.

Mộ Nhất Phàm cất bản đồ vào trong ba lô, nghĩ xem làm thế nào để có thể phóng thẳng tới xưởng quân sự, anh không thể tiêu tốn thêm thời gian ở đây nữa.

Trước đó anh còn nghĩ, nếu như gặp đội ngũ sẽ gia nhập vào với họ, nào ngờ càng gần xưởng quân sự, càng ít người, sau đó thì không thấy bóng ai nữa cả.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì xưởng quân sự này không có bao nhiêu vật tư, hơn nữa anh bay trên không tới nơi này, không gặp ai cũng là chuyện thường.

Mộ Nhất Phàm xốc lại tinh thần, quyết định sử dụng dị năng hệ phong, phóng nhanh tới xưởng quân sự.

Theo như miêu tả trong tiểu thuyết, bên trong công xưởng toàn là tang thi, cho nên chỉ cần anh vào được công xưởng thì sẽ an toàn.

Mộ Nhất Phàm nhảy lên không, sau đó lập tức dùng dị năng hệ phong phóng nhanh tốc độ, dường như chỉ trong nháy mắt đã bay về phía xưởng quân sự.

Xưởng quân sự được xây dựng trong một ngọn núi lớn, địa hình hết sức hẻo lánh, nếu không tìm tỉ mỉ, căn bản không biết ở đây có một nhà xưởng.

Hơn nữa xung quanh bị cây cối rậm rạp che khuất, Mộ Nhất Phàm tìm hơn nửa giờ mới thấy được vị trí cụ thể của xưởng, cũng may là ngoài xưởng không có động thực vật biến dị, bằng không anh không thể thuận lợi đi tới đây.

Mộ Nhất Phàm từ trên cao tiếp đất, xung quanh toàn là tang thi đang di chuyển.

Qua quần áo trên người chúng, có một phần nhỏ mặc đồng phục lao động là công nhân trong nhà xưởng, còn đại bộ phận mặc quần áo thường, có lẽ là dân chúng bình thường.

Có lẽ những tang thi này tới đây để tìm vũ khí, không cẩn thận bị tang thi tấn công.

Lúc Mộ Nhất Phàm nhìn thấy tang thi, không nhịn được mà chau mày lại.

Giờ đã vào mạt thế được ba tháng, nhưng trông thấy gương mặt thối rữa của tang thi, trong lòng anh vẫn có chút rờn rợn, thật sự không thể nhìn thẳng vào mặt chúng.

Nhất là khi nơi đây bị cây cối che hết ánh mặt trời, trông càng thêm u ám, cho nên lúc nhìn gương mặt tang thi, càng thấy kinh khủng hơn.

Mộ Nhất Phàm vội vã thu hồi ánh mắt, nghĩ khẩu súng nằm trong phân xưởng sản xuất, liền đi tìm kiếm trong phân xưởng này. Sau bốn ngày tập luyện, anh đã học được khả năng đề phòng và quan sát, không lỗ mãng chạy thẳng vào trong phân xưởng.

Sau khi xác định bên trong không có gì nguy hiểm, anh mới đi vào.

“Tôi đã hấp thụ xong tinh hạch mình lấy tới, cần phải ra ngoài tìm thêm tinh hạch, khoảng một hai ngày tới sẽ không về, nếu như hấp thụ tinh hạch thì đừng hấp thụ cùng lúc, ít nhất phải có một người giúp canh chừng, biết chưa?” Đột nhiên một giọng nói đàn ông vang lên.

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng, vội thu mình về.

Anh cảm giác được người nói chuyện là một tang thi, hơn nữa còn là một tang thi cao cấp, ngoài ra, còn có chín tang thi cao và trung cấp ở bên trong.

Chân mày Mộ Nhất Phàm cau lại thêm vài phần.

Lúc anh viết Dung Nhan đi tìm khẩu súng, chỉ gặp một tang thi cao cấp, sao giờ lại có nhiều tang thi cao cấp như vậy?

Giờ mới mạt thế được ba tháng, sao đột nhiên lại có nhiều tang thi cao cấp như vậy, hơn nữa chúng còn biết hấp thu tinh hạch để thăng năng lực của mình.

“Em cũng muốn ra ngoài tìm tinh hạch.”

“Em cũng muốn.”

“Em cũng muốn đi.”

“Em đi với.”

“Thế đi cùng nhau đi.” Người đàn ông ban nãy nói.

Chỉ chốc lát sau, Mộ Nhất Phàm liền thấy bốn nam một nữ từ trong công xưởng đi ra.