Đệ Nhất Tang Thi

Chương 152: Sao anh lại ra tay với Mộ Nhất Hàng




Hai người chợt rơi vào yên lặng, trong khoảnh khắc ấy, trong mắt đều lộ vài ý vị, dường như đang phỏng đoán xem thực lực đối phương mạnh tới đâu.

Mộ Nhất Phàm càng cảm nhận càng kinh hãi, không cảm nhận ra Chiến Nam Thiên là tang thi thì thôi, nhưng nhìn Chiến Nam Thiên hồng hào chẳng khác con người mấy, trong mắt không còn viền đỏ như lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có bọng mắt đen, ngay cả móng tay cũng hồng hào, không khác Tang Thi Vương anh miêu tả trong tiểu thuyết là bao.

Hơn nữa, càng khó hiểu hơn là, không biết Chiên Nam Thiên đã gặp phải chuyện gì, sao trước mạt thế đã biến thành tang thi cao cấp.

Còn có, theo như trong nội dung tiểu thuyết, rõ ràng Chiến Nam Thiên là con người, sao giờ lại đột nhiên biến thành tang thi?

“Sao anh lại ra tay với Mộ Nhất Hàng?” Đột nhiên Mộ Nhất Phàm cất tiếng hỏi.

Trước khi gặp Chiến Nam Thiên, trong lòng anh chỉ nghĩ nhất định là Mộ Nhất Hàng đã trêu chọc Chiến Nam Thiên, bởi vì anh cảm thấy Chiến Nam Thiên trước mặt đây thật sự không giống người anh miêu tả là tao nhã lịch sự trong tiểu thuyết, cũng không giống một người tốt như những gì người sống sót kia nói.

Nhưng nếu Chiến Nam Thiên muốn ra tay với Mộ Nhất Hàng, rốt cuộc nhằm mục đích gì chứ?

Với năng lực của Chiến Nam Thiên, không thể chỉ xuống tay với Mộ Nhất Hàng đơn giản như vậy.

“Sao lại ra tay với Mộ Nhất Hàng ư?” Chiến Nam Thiên từ từ nhếch môi lên: “Nếu tôi nói là ân oán từ kiếp trước, cậu có tin không?”

Mộ Nhất Phàm chợt chau mày lại.

Kiếp trước?

Lẽ nào Chiến Nam Thiên cũng là…

Chiến Nam Thiên khẽ cười một tiếng: “Để cậu phải cười rồi, sao con người lại có kiếp trước được, thế nhưng tôi thấy rất kì quái, rõ ràng Mộ Nhất Hàng khiêu khích tôi trước, sao cậu lại nói tôi ra tay với Mộ Nhất Hàng?”

Dứt lời, hắn nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm: “Thoạt trông cậu rất quan tâm tới Mộ Nhất Hàng.”

Mộ Nhất Phàm thầm khinh bỉ trong lòng.

Không phải anh quan tâm Mộ Nhất Hàng thế nào.

Nếu không phải bởi vì chuyện của Chiến Nam Thiên và Mộ Nhất Hàng, Chiến lão gia đã chẳng không muốn gặp anh rồi.

Hơn nữa, giờ anh phải nghĩ hết cách lấy lòng Chiến lão gia, cho nên, nếu có thể giải quyết chuyện của Chiến Nam Thiên và Mộ Nhất Hàng thì tốt rồi.

“Tôi chỉ tò mò mà thôi, anh không nói cũng được.”

Chiến Nam Thiên thực sự không định nói với anh về chuyện này, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: “Không còn sớm nữa, tôi còn phải về Chiến gia, sau này nếu gặp chuyện gì không giải quyết được, có thể sai người tới Chiến gia tìm tôi. Với cả, trong hai tháng này cậu mau thăng năng lực của mình đi.”

Nói đoạn, hắn cười đầy thâm ý, xoay người rời đi.

Ngay lúc hắn xuống bậc thang, đột nhiên xoay người lại, dùng dị hỏa có nhiệt độ rất cao tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cả kinh, cơ thể lóe lên một cái, tránh dị hỏa màu đỏ.

Lúc này, dị hỏa đánh vào cửa sổ.

Thủy tinh bị nhiệt độ cao thiêu đốt, đột nhiên vỡ tung ra, phát ra một tiếng rầm, khiến những người sống ở dưới sợ hãi né tránh, mà khung cửa sổ thủy tinh bị dị hỏa thiêu đốt, tan ra trong nháy mắt.

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm có thể nhanh chóng tránh khỏi dị hỏa của mình, đường cong nơi khóe miệng lại càng lớn hơn, ánh mắt liếc về phía Mộ Nhất Phàm vừa chạy tới, lại một lần nữa dùng dị năng tấn công Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm trông thấy dị hỏa bắn về phía mình, theo bản năng mà dùng dị năng hệ phong đánh tạt dị hỏa lại.

Chiến Nam Thiêm thấy dị hỏa của mình bị bắn ngược về, mặt biến sắc, vội chạy xuống phía dưới, sau đó phát ra tiếng cười: “Mộ Nhất Phàm, tôi mong cậu có thể biến hóa nhiều hơn, tới lúc đó, tôi sẽ quay lại tìm cậu.”

Mộ Nhất Phàm đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn về phía cầu thang, sau đó xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chốc lát sau Chiến Nam Thiên đi ra cổng ngoài, đám đông lại vây quanh hắn ta một lần nữa, giống như cung tiễn đế vương, mọi người vây quanh Chiến Nam Thiên tiễn hắn ta ra khỏi công hội.

Mộ Nhất Phàm đứng bên cửa sổ, lâu thật lâu nhưng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Không biết có phải ảo giác của anh không, anh cảm thấy Chiến Nam Thiên rất quan tâm tới mình, chẳng lẽ vì mọi người là đồng loại của nhau sao?

Hơn nữa, anh còn có một loại cảm giác mãnh liệt, dường như cái người tên Chiến Nam Thiên kia đang có âm mưu gì đó, trong lòng hết sức lo Chiến Nam Thiên sẽ làm thương tổn cho Chiến Bắc Thiên.

Thế nhưng, dù sao Chiến Nam Thiên cũng là người nhà họ Chiến, hẳn sẽ không động thủ với người nhà mình đâu nhỉ?

Nếu động thủ thì đã động thủ từ lâu rồi, đâu phải chờ tới bây giờ.

Phải rồi, lúc đó Mộ Kình Thiên ở trong bụng anh, hẳn đã gặp hắn ở ngoài khu biệt thự ở thành G, đã gặp qua bộ dạng tang thi của Chiến Nam Thiên, nên chắc cũng đề phòng với người này, huống hồ bé con còn có không gian, nếu gặp nguy hiểm gì sẽ trốn vào trong không gian.

Mộ Nhất Phàm càng nghĩ càng cảm thấy có điều bất ổn.

Mộ Kình Thiên trùng sinh theo Chiến Bắc Thiên, theo lý thuyết hẳn đã từng gặp qua cái người Chiến Nam Thiên này, nhưng từ lúc bé con sinh ra đều không nhắc tới người này, rốt cuộc có chuyện gì?

Dù thế nào đi nữa, đợi anh từ quân xưởng về xong sẽ nói với Chiến Bắc Thiên chuyện này, dù sao thì mấy ngày này Chiến Bắc Thiên cũng không ở thành B.

“Này, anh kia, anh kia, anh kia, anh làm vỡ cửa kính của công hội chúng tôi, đừng có cứ như vậy mà đi đấy!”

Mộ Nhất Phàm thu hồi suy nghĩ, liền thấy hai người đàn ông đi về phía mình.

Bọn họ cản Mộ Nhất Phàm lại: “Nếu anh không bồi thường thì đừng hòng rời đi!”

“…………” Mộ Nhất Phàm nhìn họ: “Cửa sổ kia không phải tôi đập, mọi người đi tìm Chiến Nam Thiên bắt đền mới phải.”

“Anh ấy đi rồi, nên anh phải chịu tránh nhiệm.”

Mộ Nhất Phàm nghĩ có mà đám người kia không dám tìm Chiến Nam Thiên thì có, nhưng trên người anh không có lương thực để bồi thường cho họ.

“Ế, cái gì kia?” Đột nhiên anh giơ tay lên chỉ về phía sau lưng họ, ngạc nhiên nói.

Hai người đàn ông quay đầu nhìn, ngoài hành lang trống không ra thì không thấy cái gì cả.

Đến khi họ quay đầu lại, đã không còn thấy bóng Mộ Nhất Phàm đâu nữa, hai người họ liền nổi đóa lên: “Mẹ nó, lại dám gạt chúng ta.”

Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ phong trốn đi, ở một nơi khác trong doanh địa đắc ý cười ha hả, cảm thấy trên người có dị năng tiện ghê.

Sau đó anh đi dạo một vòng trong doanh địa, nhưng không tìm được đội ngũ nào đi về phía tây bắc, không thể làm gì hơn là tìm một người quen thuộc với địa hình ở đây để hỏi tình huống.

“Đúng là ở phía tây bắc có một xưởng quân sự, nhưng mà ở đó khá nhiều tang thi và thực vật động vật biến dị, cậu định qua đó thật à?” Một người sống thông thuộc địa hình hỏi.

Mộ Nhất Phàm gật đầu.

“Này người anh em, ở đằng đó nguy hiểm lắm, cậu muốn đi thì tìm một đội ngũ có dị năng mà đi.” Người kia lấy một tờ bản đồ từ trong ba lô ra: “Đây là bản đồ nửa tháng trước tôi đi về phía tây bắc vẽ được, lúc đó cây cối bên ngoài còn chưa um tùm, cho nên cũng không biết tấm bản đồ này có còn dùng được không.”

Mộ Nhất Phàm nhận lấy bản đồ, sau đó lấy hoa quả tươi Chiến Bắc Thiên chuẩn bị cho anh đưa cho người kia: “Người anh em, cảm ơn anh nhé.”

Người kia thấy hoa quả tươi, hai mắt sáng lên, mừng rỡ nhận lấy: “Lâu lắm rồi không được thấy hoa quả tươi như vậy.”

Tuy rằng ngoài thành B có nhiều nông dân trồng hoa quả, thế nhưng sau cơn mưa đen, mọi người không dám hái về ăn.

Người kia lo lắng hỏi: “Quả này không sao chứ?”

“Yên tâm, tuyệt đối không vấn đề gì..” Mộ Nhất Phàm lại lấy một quả trong ba lô ra, cắn một miếng: “Anh xem, không sao đây này.”

Người kia cẩn thận cất vào trong túi, cười nói: “Tôi mang về cho con ăn.”

Anh ta không ngờ cho bản đồ lại nhận được hoa quả, cho nên hết sức vui vẻ.

Mộ Nhất Phàm nhìn hành động kia của anh ta, trong lòng hết sức rối bời.

Giờ mới mạt thế được mấy tháng nên còn có thể tìm đồ ăn, sau này thời tiết thay đổi, muốn tìm lương thực càng khó khăn hơn.

Anh lại lấy một quả trong ba lô nhét vào trong tay người kia: “Anh lấy cái này mà ăn.”

Mộ Nhất Phàm vội vã cầm bản đồ rời đi, đến khi anh đi xa rồi quay đầu nhìn người sống kia, thấy quả táo anh cho kia đã bị ăn chỉ còn lại cuống.

Anh bất đắc dĩ thở dài.

Nếu như là trước đây, ăn tới chỗ có hột sẽ ném táo đi, không có chuyện ăn quả táo chỉ còn độc mỗi cái cuống.

Mộ Nhất Phàm cầm bản đồ lên xe, lái xe rời khỏi thành B.

Cây cối ngoài thành còn um tùm tốt tươi hơn so với khi họ tới thành B, thực vật biến dị cũng nhiều gấp mấy lần so với mấy ngày trước.

Hơn nữa, rõ ràng vốn là thực vật ôn hòa, nhưng giờ lại trở nên tàn nhẫn vô cùng, vừa gặp người đã tấn công.

Cũng may là sau khi Mộ Nhất Phàm rời thành B vẫn đi theo một đội ngũ ở phía trước, nên anh mới có thể an toàn tránh khỏi sự tấn công của thực vật biến dị.

Anh cúi đầu nhìn bản đồ trong tay, xưởng quân sự cách thành ít nhất 500km, nếu không mất hai ngày thì không thể đi tới.

Cùng lúc đó, đội ngũ đi trước đi tới ngã ba thì rẽ về hướng trái ngược với xưởng quân sự, Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là một mình lái xe đi.