Sau một hồi vùi đầu vào sách, Asisu nhận ra mình cũng rất giỏi nga. Chỉ trong vài canh giờ đã có thế áp dụng biện pháp vào đời sống của nhân dân, một tràng vỗ tay tự thưởng đi. Sau khi giải quyết xong công việc chất như núi là một cảm giác cực kì thỏa mãn, nàng bây giờ có thể thỏa mái thưởng ngoại ở Giza rồi.
- Ari, Eri chúng ta ra ngoài chơi.
- Lệnh bà, hôm nay người có nhã hứng sao?
- Đúng vậy, ta muốn xem Hạ Ai Cập thay đổi như thế nào.
Nàng khoác lên mình chiếc áo choàng màu nâu rồi đi ra ngoài, khoảng thời gian này thật sự rất an nhàn. Asisu không phải xem những cảnh mây mưa chim chuột của bọn Carol và Menfuisu nữa.
- Nữ hoàng, có thư từ Thượng Ai Cập.
- Mau đưa ta xem.
Nàng còn chưa được đi chơi nữa mà, Thebes thật đùng là biết làm phiền người khác. Nội dung trong bức thư chủ yếu nói về hôn lễ của Carol và Menfuisu, thân là đại tư tế, Asisu phải trở về làm chủ hôn. Thật phiền phức, chỉ là kết hôn thôi mà, giao cho tên tư tế Kaputa là được rồi. Nàng đành ngậm ngùi quay trở lại điện của mình chuẩn bị lễ vật. Đằng nào than là chị gái cũng phải chuẩn bị quà hỷ hoành tráng cho em trai chứ.
Để xem nào, Hạ Ai Cập cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ có nhiều thần điện. Hay là... nàng tặng cho Menfuisu sách của các hiền nhân, nó sẽ cảm động đến phát khóc đi. Carol thích khảo cổ, đương nhiên sẽ thích những loại sách này. Đúng là vừa có thể giải phóng thư viện hoàng gia, vừa không phải tốn công chọn quà mà.
- Ta đã sắp xếp xong rồi, Ari, Eri, bây giờ chúng ta đi chơi thôi.
- Nhưng mà lệnh bà, bên ngoài trời đã tối mất rồi...
- Ể?
Asisu nhìn ra bên ngoài, đúng thật là trời đã chập tối, nàng quay lại nhìn danh sách lễ vật nàng tặng cho Thượng Ai Cập. Quả đúng là rất nhiều, ngốn của nàng không ít thờ gian nha.
- Lệnh bà, người có muốn truyền thiện?
- Được rồi, ta cũng muốn thử hương vị thực phẩm của Giza.
Thức ăn ở đây, nàng nghĩ chắc hẳn sẽ không thua kém Thượng Ai Cập.
Cung nữ nhanh chóng dọn lên chiếc bàn tròn đầy ắp các dĩa thức ăn thơm lừng. Asisu nhìn đảo quanh một lượt, cũng không có gì đặc biệt, cũng là những cao lương mĩ vị như ở Thebes, nàng ăn đã chán ngấy rồi.
- Ari, ta nghe Nakuto nói Giza bị mất mùa, số thực phẩm này từ đâu ra vậy?
- Bẩm lệnh bà, khẩu phần dành cho hoàng thất trước đây đều là như vậy. Người dân đều phải tận tâm tận lực đi săn dâng lên cho triều đình.
- Vậy sao...
Hoàng tộc vẫn tiêu xài phung phí cho dù đang mất mùa nặng.
- Ari, ngươi đi nói tướng quân Nakuto truyền chỉ thị của ta: Khẩu phần ăn mỗi bữa của hoàng thất đều giảm đi một nửa, số còn lại tích trữ vào kho chờ cứu nạn cho người dân.
"Đằng nào ta ăn cũng không hết."
_____________________________________________________________
- Lệnh bà, có tin tốt. Hơn một nửa số nông dân đã đi làm ruộng trở lại rồi.
- Ta biết mà, nếu giảm nửa số thực phẩm dùng cho hoàng thất chuyển sang cứu trợ thì sẽ có hiệu quả.
- Nữ hoàng, người thật giỏi.
- Đương nhiên là giỏi rồi, còn không nhìn xem ta là ai chứ?.
(Mia: Chị nhà nổ mũi luôn :))))
Asisu còn đang dùng bữa, một tên lính đã chạy vào cấp báo.
- Nữ hoàng, lính ở cửa ải bắt được một đám người khả nghi.
Asisu miễng vẫn nhai nhồm nhoằm.
- Vậy sao? Ngươi lui đi.
Lạ thật, ở Hạ Ai Cập mà cũng có nội gián cài vào nữa sao?
- Ari, khi ta dùng bữa xong chúng ta sẽ đi. Nhớ nhắc ta nhé.
- Vâng.
Để nàng nhớ lại xem, ừm, sắp đến lễ cưới của Carol và Menfuisu. Là Izumin sao? Hmm, có lẽ là đã "động tấm chân tình" với Carol rồi. Carol a, ngươi cũng thật là đào hoa nha.
- Lệnh bà, chúng ta cần gì gấp gáp như vậy?
- Nếu ta không đi nhanh, Ruka sẽ đến cứu hắn đi mất. Nếu để hắn đến Thebes, chẳng phải sẽ phá hôn lễ của Menfuisu và Carol sao? Ngươi nhanh lên chút.
Asisu bước nhanh xuống những bật cầu thang ẩm ướt, mùi của nhà giam này thật khó chịu. Tiếng xiềng xích vang lên từng tiếng, nghe rợn cả người. Ari cùng Eri theo sau cũng không chịu nổi mà bịt chặt mũi.
- Lệnh bà, mùi ở đây tệ quá.
- Ta biết, Ari. Nhưng chúng ta phải chào đón một vị khách quý ở đây.
- Khách quý?
Eri tròn xoe mắt.
- Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.
Bước xuống tầng hầm, Asisu nhìn thấy Nakuto đã ở đó, có vẻ ông ấy cũng đã nghe được tin tức này.
- Lệnh bà. Tại sao người lại đến nơi bẩn thỉu này.
Ngục giam này bản thân Nakuto chịu còn không nổi huống hồ là nữ hoàng bệ hạ lớn lên trong hoàng cung. Ông sợ lệnh bà sau khi đi từ đây lên sẽ ngã bệnh, đến lúc đó sẽ không biết phải ăn nói với người dân ra sao. Asisu dường như cũng nhìn ra nỗi lo trong mắt vị tướng quân.
- Không cần phải lo đâu, ta chịu được. Mau dẫn ta đến chỗ của đám người khả nghi đó đi.
- Vâng, mời theo thần. Lối này.
Nakuto nghe được như vậy cũng yên lòng hơn. Ông chỉ sợ có điều bất trắc xảy ra. Nakuto dẫn trước, dắt đám người Asisu đi đến cuối ngục, ở đó có một buồng giam tương đối lớn. Dám chừng đây chính là nơi giam giữ đám người kia.