“Giết ta!”
“Mau giết ta đi!”
“Ta thật sự rất hào hứng!”
“Mười ngàn năm, lâu rồi không có ai muốn giết ta đấy”.
“Mau giết ta đi, tạo cho ta chút kích thích nào”.
“…”, hai Phong Thánh Giả khác.
Chưa bao giờ nghe được một yêu cầu vô lý đến thế.
Nhưng… Bọn họ lại không dám nói ra, lại càng không dám nghĩ tới điều đó, cũng chẳng dám ra tay!
Ra tay ư?
Thế có khác gì đi tìm đường chết đâu?
Xem kết cục của chưởng môn Thiên Sơn kìa.
Xem kết cục của chưởng môn Dược Vương Cốc kìa.
Tay chân nằm trên sàn nhà vẫn còn chảy ra máu đấy!
Nhưng một giây sau đó, cảnh tượng khiến bọn họ khiếp sợ lại xuất hiện.
Ra tay ư?
Bọn họ không dám ra tay.
Nhưng Phong Thánh Giả liên tục bị Vu Kiệt kích thích bằng lời nói lại ra tay.
“Giết thì giết!”
Sau đó, Phong Thánh Giả giơ nắm đấm lên, cú đấm với tốc độ cực nhanh, dường như họ có thể thoáng nghe thế tiếng rồng rít lên.
“Ồ?”
Vu Kiệt bị tảng đá nhập vào ngạc nhiên, sự ngạc nhiên đó chỉ là chút hưng phấn mà thôi: “Cũng khá là thú vị”.
Anh giơ tay ra đỡ, không hề sử dụng pháp tắc thiên địa để trấn áp, có lẽ với sự tồn tại bên trong tảng đá mà nói, giết người cũng không phải là mục đích chính, thưởng thức quá trình nghiền nát mới là giấc mộng mà kẻ đó theo đuổi cả đời.