Đúng lúc này, có một tên Phong Thánh Giả đột nhiên bị sợ hãi phá nát sự can đảm.
Không!
Hay có thể nói.
Là thủ đoạn giết chết chưởng môn Dược Vương Cốc của Vu Kiệt đã cắn nát lá gan của bọn họ.
Bọn họ sợ!
Thật sự rất sợ!
Bọn họ từng thấy thủ đoạn của Phong Vương Giả, nhưng đến tận lúc này cũng chưa từng thấy thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy, đây hoàn toàn không phải là giết người, mà là hưởng thụ, thưởng thức cảm giác giết người, thưởng thức cảm giác máu tươi bắn lên mặt, thưởng thức cảm giác sung sướng khi tự tay giết chết một sinh mệnh.
Anh là ma quỷ!
Ma quỷ!
Ma quỷ!
“Mau chạy đi!”
Phong Thánh Giả sợ hãi chẳng còn tí can đảm nào rốt cuộc không thể nhịn được nữa, có lẽ là do quá sợ hãi nên nới mở khóa sự “can đảm” nào đó trong lòng ông ta nên nhanh chóng nhấc chân muốn bỏ chạy!
Nhưng…
Khi con người ta bắt đầu sợ hãi tử vong thì thần chết đã đứng ở rất gần rồi.
Bây giờ mới nghĩ xem phải chạy thế nào, trước khi đến Lạc Thành họ vẫn còn có niềm tin mạnh mẽ với sát ý dày đặc đòi giết Vu Kiệt cơ mà?
Chỉ có thế?
Mà cũng xứng gọi là Phong Thánh Giả ư?
Ông ta vừa mới nhấc chân lên.
Vu Kiệt đã đến.
Lại là trong nháy mắt, Vu Kiệt xuất hiện trước mặt tên Phong Thánh Giả nọ, năm pháp tắc thiên địa sau lưng anh cũng không phải bình hoa làm cảnh!
Nụ cười hiền lành gần gũi đó chói mắt và đáng sợ đến thế.