Một tay vẫn túm chặt cổ chưởng môn Dược Vương Cốc, tay kia của Vu Kiệt trực tiếp chộp một cánh tay của ông ta, lúc này nếu ai tập trung quan sát động tác đó, chắc sẽ liên tưởng đến một quảng cáo đồ ăn vặt nào đó trên TV, hai tay bẻ quặt, gãy lìa.
Gãy lìa!
Nắm chặt vị trí khuỷu tay, đưa tay nắn nắn, giống như lon nước giải khát sắp bị giật nắp ra.
Đi cùng với âm thanh vang giòn nọ...
Là cánh tay chưởng môn Dược Vương Cốc, gãy lìa!
“Cánh tay còn lại cũng không nên ở lại một mình nhỉ!”
“A ha ha ha ha…”
Vu Kiệt cười ha hả, tiếng cười vô cùng đáng sợ.
“Đừng… đừng mà… đừng mà!”
Chưởng môn Dược Vương Cốc sợ hãi tột độ, ông ta rốt cuộc cũng thấm thía được thế nào tuyệt vọng, rõ ràng đường đường là một chưởng môn môn phái lớn của Giang Hồ Truyền Thừa, là một người phong Thánh, nhưng ở trước mặt người phong Vương lại chẳng là cái thá gì cả.
Tận mắt thất tứ chi của mình sắp bị phế bỏ toàn bộ, ông ta thật sự hối hận.
Cả đời võ giả tu đạo không dễ dàng gì, mà thế giới của người phong Thánh lại không phải ai cũng có thể đạt tới.
Ông ta bỏ ra tinh lực cả đời người, dùng hết thảy tâm huyết cả đời người nhưng kết quả thì sao? Cũng dễ dàng bị người ta phế!
Không!
Không!
Ông ta không chấp nhận nổi.
Chưởng môn Dược Vương Cốc đầu đầy mồ hôi lạnh: “Cậu muốn cái gì, tôi cho cái đó, Dược Vương Cốc của tôi có vô số dược liệu quý giá khắp thiên hạ”.