“Mười ngàn năm, đằng đẵng mười ngàn năm rồi, đám các người sử dụng độc chất chẳng những không hề tiến bộ, ngược lại còn thụt lùi, chậc chậc, tổ tiên hẳn cũng phải xấu hổ vì bọn mi, bộ bọn mi thực sự cho rằng mình có thể chạy sao?”
Dứt lời, khói độc trong nháy mắt tan biến, khuôn mặt đằng đằng sát khí kia lại xuất hiện.
Vào đúng lúc này, Vu Kiệt hơi vận sức ở tay một chút, khiến cho cái vị đường đường là độc sư phong Thánh, dự báo đứng đầu Giang Hồ Truyền Thừa, lại chẳng khác gì một con gà con dễ dàng bị xách cổ nhấc khỏi mặt đất lơ lửng trên không trung.
Hai chân ông ta rời khỏi mặt đất, bắt đầu không ngừng giãy giụa, không khác gì một con lươn chuẩn bị vào nồi.
Trong lòng ông ta, ngoại trừ sợ hãi tột độ, càng nhiều hơn chính là cảm giác không thể hô hấp ép người hoảng loạn, cảm giác ấy khiến cho ông ta không hít vào thở ra được… Cảm giác nghẹt thở hoàn toàn!
Ông ta không tài nào nhúc nhích được…
Quyền kiểm soát cơ thể đã bị cướp đoạt một cách mạnh mẽ.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhưng ông ta không có cơ hội mở miệng.
“Rắc rắc!”
Vu Kiệt nhấc chân đá mạnh.
Cú đá nện vào đầu gối chưởng môn Dược Vương Cốc, cẳng chân bị cong gập lại, thảm trạng không khác gì chưởng môn Thiên Sơn lúc nãy, đầu xương đùi trắng hếu đâm xuyên qua da thịt, lòi ra ngoài không khí.
“Á…”
Và cũng rú lên thảm thiết giống như vậy.
Vu Kiệt cười lạnh nhạt, lại nhấc chân lên.
“Rắc rắc!”
Một cái chân khác lại vang lên tiếng gãy giòn.
Tiếng hét thảm thiết cũng theo ngay sau đó.
Không hề trì hoãn.
Hóa kình tối cao cũng được.
Phong Thánh tối cao cũng được.
“Hì hì…”
Vu Kiệt khoe hàm răng trắng muốt: “Hủy xương cốt, rút gân, chảy máu đến cạn kiệt, để trời đất chìm trong âm khí”.