Không ai ngờ, cô gái này lại là người của tập đoàn Long Viêm.
“Khốn nạn!”
Tần Hiểu Lam làm sao chịu nổi người ta sỉ nhục như vậy, liền vung tay chuẩn bị đánh trả.
Kết quả là, tay vừa vung lên lập tức bị hai tên võ sĩ bên cạnh hắn không chế, hai tay bị bẻ quặt ra sau, khiến cô không thể nhúc nhích gì được.
“Buông ra! Buông tao ra mau!”
Tần Hiểu Lam giãy giụa, nhưng vô ích.
“Chát!”
Yamaguchi Harayo hung bạo bồi thêm một cái tát nữa.
“Em gái, ngạo mạn nữa lên anh xem nào!”
“Hôm nay anh sẽ không đập cưng ra bã đâu, còn phải để cưng hầu hạ anh đã!”
Nói đoạn, Yamaguchi Harayo vung nắm đấm, thụi một cú vào bụng Tần Hiểu Lam.
“Thịch!”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hai tên võ sĩ đang ghìm Tần Hiểu Lam đều bị dư lực từ cú đấm đó đẩy lui.
Tần Hiểu Lam lập tức hộc ra một búng máu tươi, ca người xụi lơ vô lực, chỉ có thể mặc cho hai tên võ sĩ xốc nách dậy.
Ngay lúc Yamaguchi Harayo định ra tay thêm lần nữa.
“Dừng tay, không được đánh nữa!”
Dương Cẩm Tú lập tức lao tới, chắn trước mặt Tần Hiểu Lam.
Hai mắt Yamaguchi Harayo sáng quắc, nhìn chằm chằm Tần Hiểu Lam.
Đoạn hắn quay sang nhìn Dương Cẩm Tú một cách gian xảo: “Cục cưng à, bộ em không cho anh đánh thì anh sẽ không đánh nữa thật sao?”
“Anh!”
Dương Cẩm Tú bị ánh mắt khả ố đó soi mói đến buồn nôn: “Nếu không dừng lại, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Yamaguchi Harayo cười lạnh lùng.
“Vậy cưng báo cho anh xem nào!”
“Anh ngược lại muốn xem thử cưng lướt di động nhanh hay anh ôm cưng vào lòng nhanh hơn!”
Hắn thậm chí còn vươn cánh tay ra, chuẩn bị chạm vào mặt Dương Cẩm Tú.
Những người chung quanh đều nhìn chằm chằm Dương Cẩm Tú bằng ánh mắt giễu cợt.
Dương Cẩm Tú tái mặt, lập tức cảm thấy như mình vừa rơi vào vũng bùn, tởm lợm không để đâu cho hết.
Sắc mặt Tần Hiểu Lam xám ngoét.