Nhưng mà…
Sau khi Tần Hiểu Lam cảnh cáo hắn.
Yamaguchi Harayo chậm rãi bước về hướng Tần Hiểu Lam, ánh mắt lạnh lùng không hề có chút tính người nào.
Ánh mắt hắn ta nhìn Tần Hiểu Lam không khác gì nhìn con mồi đang giãy giụa sắp chết.
Lạnh lùng, thản nhiên.
Tần Hiểu Lam khẽ nhíu mày, cô đứng lên định ngăn Yamaguchi Harayo lại, không để hắn đụng tới Dương Cẩm Tú.
“Chát!”
Bỗng nhiên…
Không hề báo trước, Yamaguchi Harayo vung tay lên tát thẳng vào mặt Tần Hiểu Lam.
Âm thanh giòn vang, dội khắp bốn bức tường phòng VIP.
Động thái bất ngờ đó khiến Dương Cẩm Tú đứng phắt dậy đỡ lấy Tần Hiểu Lam.
“Chị Hiểu Lam!”
Tần Hiểu Lam choáng váng trong chốc lát nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, tức giận nhìn Yamaguchi Harayo.
“Mày làm vậy là muốn châm ngòi cho tập đoàn Long Viêm và tổ chức Yamaguchi chính thức khai chiến?”
Cô nuốt nước bọt, không muốn để người khác thấy mình chảy máu.
Yamaguchi Harayo vênh vang tự đắc nhìn Tần Hiểu Lam, khoan thai mở miệng.
“Cô em là cái thá gì chứ hả? Dám diễu võ dương oai trước mặt anh đây à?”
“Cho dù là La Chí Cường đích thân tới cũng phải so vai khúm núm trước mặt anh đấy đấy có biết không?”
“Huống hồ, khai chiến thì khai chiến, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn!”
Tần Hiểu Lam thầm nghiến răng, tức giận nhìn Yamaguchi Harayo: “Mày căn bản không cần biết đến hậu quả!”
“Chát!”
Yamaguchi Harayo lại giáng cho cô một cái tát, mắng: “Mới sáng sớm đã ngang ngược muốn đối đầu tao, tao đã nghẹn một bụng không chỗ xả thì mày dẫn xác tới!”
“Đây đúng là trời thương tao mà, hay nói cho đúng là, tao đang muốn tìm người trút giận thì tập đoàn Long Viêm chúng mày tự chạy tới nạp mạng!”
Hắn xoa nhẹ bàn tay hơi ê ê, mỉm cười khả ố.
Tay hắn mà còn phải ê ẩm thì đủ biết hai cái tát vừa rồi lên mặt Tần Hiểu Lam mạnh đến thế nào.
Những võ sĩ đứng chung quanh đều nhao nhao lên.