Cô y tá bên cạnh nhắc nhở: “Đừng quá kích động ạ, huyết áp ông hơi cao đấy”.
Ngô Tiểu Phàm lập tức dỗ dành Ngô Lãnh, vỗ vỗ vào lưng ông, giúp ông hít thở dễ dàng.
“Ông nội à, chuyện này dài lắm, sau khi ông vào bệnh viện đã xảy ra rất nhiều chuyện”.
Vẻ mặt Ngô Tiểu Phàm buồn man mác.
Lưu Hổ đã ngứa mồm nãy giờ, cũng đã quá lâu rồi không ai nói chuyện với hắn cả.
“Ông nội Ngô, ông không biết đâu, sau khi ông người ta đâm bị thương, cũng nhờ anh Vu cứu ông đấy, nếu không là có chuyện lớn rồi!”
“Anh Vu? Vu Kiệt à?”
“Chính là người mà ông và chị Tiểu Phàm cứu ở bờ biển đó”.
Lưu Hổ giải thích.
Ngô Lãnh giật mình, có vẻ như sau khi cứu được anh, ông vẫn mải mê nói chuyện ở rể chứ chưa từng hỏi xem anh tên gì.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt.
Khóe miệng Ngô Lãnh thoáng cong lên, ông mỉm cười: “Được lắm, đúng là quý nhân mà, còn cứu ông nữa, tình nghĩa giữa chúng ta hẳn sẽ càng thêm sâu sắc”.
Xem ra, lão thần tiên kia báo mộng chắc chắn là có mục đích!
Nhưng mà…
Ngô Lãnh lại nhìn Lưu Hổ, hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến việc cháu gái ông bị thương hả?”
Lưu Hổ hơi sửng sốt, vội vàng kể tiếp.
Từ lúc bọn họ đưa Ngô Lãnh nhập viện, rồi vào biệt thự, kể hết mọi việc không sót chút gì.
Sắc mặt Ngô Lãnh nháy mắt tái mét, hai mắt lạc thần.
Nhưng điểm chính yếu là Lưu Hổ kể luôn tin tức mà Trương Bát gọi tới cho Ngô Lãnh biết.
“Cháu… cháu cháu… cháu nói gì hả?”
Ngô Lãnh sợ hãi tột độ.
Vừa rồi hình như ông nghe được là, mọi người trong thôn đều bị giết!
Ánh mắt Lưu Hổ cũng trở nên kinh hãi: “Trương Bát gọi điện thoại tới, nói mọi người trong thôn… đều bị… những người mặc kiếm bào giết chết”.
Oành!
Một tiếng nổ ầm như sấm sét vô hình bổ xuống giữa đỉnh đầu Ngô Lãnh.
Đầu óc ông trống rỗng, tim đập dồn dập, trước mắt tối sầm, ngã vật xuống giường.
“Ông nội!”
Ngô Tiểu Phàm kinh hoàng hét lên.
Y tá vừa bấm chuông báo động vừa giúp Ngô Lãnh xoa bóp.