Trong thời gian này có rất nhiều việc đã xảy ra, rất nhiều việc khiến cho cả cuộc đời này cô cũng không thể quên được.
Cô cảm thấy tủi thân, sau khi nhìn thấy ông nội, rốt cuộc cũng tìm lại được bến đỗ tâm hồn.
“Ông nội!”
Mũi Ngô Tiểu Phàm đỏ ửng lên, giọng nghèn nghẹn.
Ngô Lãnh cũng quay mặt nhìn lại, miệng hơi mấp máy, không biết đang nói gì.
Ngô Tiểu Phàm lập tức nhào về phía Ngô Lãnh, ôm chặt ông.
Cô rất sợ sẽ mất ông một lần nữa.
Người ông luôn yêu thương cô hết mực, phen này ông phải chịu khổ rồi!
“Ông nội…”
Bao nhiêu uất ức Ngô Tiểu Phàm phải chịu trước đó, giờ này đều phá đê tuôn ra lênh láng.
Cô hiểu rất rõ, lúc này người có thể khiến cô bộc bạch hết thảy chỉ có người thân duy nhất trước mắt này thôi.
“Cháu gái cưng của ông, không phải ông nội không sao hết à, đừng khóc nữa”.
Ngô Lãnh còn tưởng Ngô Tiểu Phàm khóc thê thảm như vậy là vì mình.
Nhưng ông không biết là, từ sau khi bị đưa vào bệnh viện, ông vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
“Ông nội…”
Ngô Tiểu Phảm nhìn Ngô Lãnh chăm chú, trong lòng càng cảm thấy phấn khởi hơn, thậm chí còn muốn mau mau đưa ông nội rời khỏi nơi đau buồn này.
Cô càng nghĩ, nước mắt càng phá đê giàn giụa, chẳng khác nào bị người ta ức hiếp.
Nhưng Ngô Lãnh làm sao mà biết được nguyên do!
Ngô Tiểu Phàm sững người ra, rồi lại nhìn xuống mình, mặt mày ngẩn ngơ.
Lưu Hổ đứng bên cạnh cũng hết hồn.
“Cháu gái cưng của ông, mau kể lại cho ông biết có chuyện gì xảy ra đi, ông nội sẽ giải quyết cho cháu!”
Ngô Lãnh kích động nói.