Phải biết rằng, nếu như một người lâu không được ngủ, e là tinh thần sẽ sụp đổ nặng nề!
Khi thẩm vấn tù nhân, đây chính là một kiểu tra tấn.
“Nói, tao muốn biết Thượng Quan Bắc đã gài bẫy tao như thế nào, tao muốn biết tất tần tật mọi quá trình!”
Giọng Vu Kiệt lạnh như băng, dáng vẻ trịch thượng trừng mắt nhìn Lưu Bát, nói.
“Mày muốn biết thì tao sẽ nói cho mày biết sao?”
Lưu Bát ngồi vắt chéo chân trên giường, hung hăng đáp.
“Mở cửa”.
Vu Kiệt nói với hai lính gác bên cạnh.
Tên lính gác này nhìn về phía Mạc Vãn Phong, đợi mệnh lệnh.
Bây giờ bọn họ phải canh chừng Lưu Bát nghiêm ngặt, cho nên chỉ có Mạc Vãn Phong đích thân ra lệnh, bọn họ mới thả người.
Điều này cũng đủ thấy tầm quan trọng của Lưu Bát.
“Cạch…”
Một chiếc khóa điện nặng nề thu lại, cửa nhà tù lập tức được mở ra.
Lưu Bát ngẩng đầu lên, nhìn Vu Kiệt đang tiến gần về phía mình, hắn ta bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Sợ hãi!
Hắn ta cảm nhận rõ ràng một loại sợ hãi và áp lực toát ra từ trên người Vu Kiệt lúc này.
Loại áp lực đó quá nặng nề và lạnh lẽo, giống như bị ngọn núi Thái Sơn sừng sững đè xuống.
Hắn ta cảm thấy bản thân như sắp thở không nổi.
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Tao hỏi mày một lần nữa, khai báo tất cả những kế hoạch mà Thượng Quan Bắc bảo mày làm!”
Vu Kiệt đã đi vào trong phòng, đến trước mặt Lưu Bát, lạnh lùng nói.
“Mày đừng có làm bừa! Tao sẽ không khai đâu!”
Lưu Bát mạnh miệng nói.
“Vậy sao, mày thật sự cho rằng tổ chức Đệ Nhất ăn chay đấy à?”
Mạc Vãn Phong cũng lạnh lùng nhìn Lưu Bát, ánh mắt kia giống như muốn nuốt chửng người khác vậy.
“Hừ! Không phải tụi mày không cho tao ngủ sao, tao có thể chịu được!”
“Mày…mày muốn làm gì! Tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng mày là cậu chủ nhà họ Lý thì mày ngon, muốn làm gì thì làm!”