“Đi thôi”.
Mạc Vãn Phong cũng không để ý, vẫy tay một cái, phía trước liền có một chiếc xe chạy đến.
“Tôi biết cậu nhất định sẽ đi thẩm vấn hắn, nên đã đứng đây đợi cậu đến”.
Ông ta hiểu rõ Vu Kiệt, cũng biết chuyện này cần nhanh chóng có một kết quả.
Vu Kiệt hơi trầm mặc, nói: “Người muốn giết tôi quá nhiều, nhưng nếu khiến người bên cạnh tôi cũng phải chịu tổn thương, tôi không cho phép”.
“Ừ, nhanh chóng kết thúc thôi, chúng tôi cũng muốn nhanh trở về để chuẩn bị tham dự hôn lễ của cậu đấy”.
Mạc Vãn Phong cười nói.
Vu Kiệt gật đầu, bước lên xe.
Rất nhanh ngay sau đó hai người đã đến một nơi.
Nhà tù ở Lạc Thành.
Nhà tù này được canh gác nghiêm ngặt hơn trước nhiều.
Không chỉ bên ngoài, ngay cả bên trong cũng được trang bị vũ trang đầy đủ.
Giống như trong này đang nhốt một kẻ vô cùng hung ác.
Ngay sau đó.
Vu Kiệt và Mạc Vãn Phong tiến vào bên trong, đi thẳng vào một nhà giam nào đó.
“Lưu Bát, tỉnh lại đi!”
Khi Vu Kiệt và Mạc Vãn Phong đến trước phòng giam của Lưu Bát, lính gác vội vàng gọi Lưu Bát dậy.
“Không ngờ mày vô tư thật đấy, trong tình trạng này vẫn có thể ngủ ngon giấc như vậy”.
Mạc Vãn Phong châm biếm nói.
Sau khi Lưu Bát nằm trên giường tỉnh dậy, nhìn thấy hai người vừa đến, hắn ta bỗng giật mình.
Có điều, hắn ta vẫn vờ như không có chuyện gì to tát cả.
“Bị người của ông truy lùng lâu như vậy, nếu không nghỉ ngơi một lúc, không phải sẽ mệt chết sao”.
Lưu Bát cười khẩy nói.
Hắn ta hiểu rất rõ, bản thân đã phạm phải tội gì, cũng biết những chuyện mà hắn ta sắp phải đối mặt là gì.
Nhưng bây giờ hắn ta cũng nắm trong tay một vài chứng cứ liên quan đến Thượng Quan Bắc.
Lính gác lập tức gật đầu, tức giận nhìn Lưu Bát.
Thật là không biết tốt xấu, tự tìm đường chết.
Dám huênh hoang như vậy!