Hay nói cách khác, hai tên này đã trở thành điểm mấu chốt cho kết cục thảm hại của hắn ta.
Thượng Quan Bắc đột nhiên sững sờ, sắc mặt ngày càng khó coi.
Gương mặt trắng bệch, đôi mắt sợ hãi ấy cứ nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Đó là một bầu trời vô cùng u ám.
U ám đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy hoảng sợ.
Giống như một cái lồng sắt trùm lên người hắn ta.
Hắn ta luôn cảm thấy đau khổ vì bị nhốt vào trong đó.
Đó là một loại cảm giác sợ hãi khi mất đi tự do.
Người ta thường nói không làm chuyện xấu chuyện ác thì không sợ quỷ đến gõ cửa.
Lúc này Thượng Quan Bắc cảm thấy sợ hãi rồi.
Hắn ta nghĩ rất lâu rất lâu, nhưng không tài nào nghĩ ra một đáp án hoàn hảo.
Có điều lúc này trong đầu Thượng Quan Bắc lại lóe lên một suy nghĩ khác.
Chạy trốn.
Đây là chuyện duy nhất mà hắn ta có thể làm, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng.
Vĩnh viễn không thể quay lại thủ đô, ngay cả thành phố hạng hai, hắn ta cũng không thể đến đó được.
Bởi vì những thế lực đó, có rất nhiều người biết hắn ta.
Thậm chỉ là thành phố hạng ba, cũng cần phải lựa chọn kỹ càng.
Hắn ta bắt đầu phân tích, nghĩ đến rất nhiều thành phố phù hợp với mình.
Có điều, khắp thiên hạ này, đâu chẳng phải là đất của vua.
Hắn ta có thể chạy trốn đến nơi nào, mới có thể thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nhà họ Lý?
Hoặc là…
Chỉ có thể chạy trốn ra nước ngoài?
Thượng Quan Châu và Thượng Quan Phiệt chậm rãi bước đến.
“Bố! Ông nội!”
Thượng Quan Bắc hoảng hốt nhìn hai người nọ, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.