Cô hầu gái giơ tay ra, định lau mồ hôi giúp Thượng Quan Bắc.
Chỉ là, lúc tay của cô ta sắp chạm vào người Thượng Quan Bắc thì…
“Bộp!”
“Ngay cả cô cũng muốn cười nhạo tôi sao?”
Thượng Quan Bắc túm chặt tay cô hầu gái, ánh mắt lạnh lùng nói.
Thậm chí, đôi mắt đỏ bừng dữ tợn kia cũng đủ dọa cô hầu gái này lập tức quỳ xuống.
“Cậu chủ, tôi, tôi không, không có!”
Cô hầu gái bị dọa đến nỗi cả người run bần bật, tay bị siết chặt khiến cô ta vô cùng đau đớn.
“Cút ngay cho tôi!”
Tâm trạng của Thượng Quan Bắc rất tệ, hắn ta vung tay hất mạnh cô hầu gái ra khiến cô ta va vào một cây cột.
Một dòng máu đỏ từ trên trán cô ta chảy xuống, vẻ mặt cực kỳ oan ức.
Cô ta không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà cậu chủ lại nổi giận như vậy.
Cô ta vội vàng chạy đi, tránh tiếp tục gặp phải nguy hiểm khác nữa.
Những hộ vệ đứng gần đó thấy vậy cũng lần lượt cách xa ra một chút, sợ sẽ gặp phiền phức vì cậu chủ Thượng Quan đang rất tức giận.
Lúc này Thượng Quan Bắc vẫn chưa nguôi giận, hắn ta vô cùng sốt ruột.
“Đồ vô dụng nhà họ Yến! Chẳng được tích sự gì cả!”
“Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, nếu như tao thật sự có chuyện gì, tao cũng không để yên cho mày đâu!”
“Còn tên khốn Lưu Bát kia nữa, không làm được chuyện gì ra hồn!”
Hắn ta lẩm bẩm một mình, cả người rơi vào trạng thái u ám.
Giống như đang ở trong vực sâu không đáy vậy.
Thượng Quan Bắc hít thở sâu vài lần, dần dần bĩnh tĩnh lại.
Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ bản thân an toàn.
Cũng có thể giữ vững được vị thế của nhà họ Thượng Quan.
Nhưng, bất kể hắn ta có nghĩ thế nào đi nữa, thì tất cả mọi chuyện đã xảy ra luôn có dính dáng đến Lưu Bát.
Thậm chí, lúc đến Lạc Thành, Yến Thái cũng là một trọng điểm.