Đó là nét cười nhẹ nhõm sau khi trở về từ cõi chết.
Vu Kiệt chợt nghĩ, trong thời gian này nhất định đã xảy ra nhiều chuyện mà mình không biết.
Ánh mắt của anh lại đảo nhanh, nhìn thất rất nhiều rất nhiều người.
Cuối cùng, anh đảo mắt qua khuôn mặt của Lão Ưng.
Đang định nói chuyện, chợt chung quanh vang lên giọng nói.
“Tránh ra!”
Vu Kiệt nhìn theo hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang bổ nhào vào từ ngoài cửa.
Người đàn ông này chính là bố của anh, Lý Nam!
“Tiểu Kiệt!
Lý Nam nhanh chóng nhào tới bên giường, nhìn thấy Vu Kiệt đã tỉnh, nhất thời không nói nên lời.
“Bố…”
Vu Kiệt cố gắng hết sức mới bật ra một từ, nhưng cũng yếu ớt vô cùng.
Lý Nam không đáp lại, chỉ có ánh mắt không rời khỏi Vu Kiệt, cứ nhìn như thế hồi lâu.
Cuối cùng ông cũng gật gật đầu: “Tốt quá rồi, không sao là tốt rồi, không sao là tốt quá rồi!”
Vu Kiệt cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lý Nam dành cho mình, trong lòng ấm áp dâng tràn.
“Tiểu Kiệt, thật khổ cho con!”
Trên mặt Lý Nam thoáng qua một tia áy náy.
Ông chỉ biết thở dài thườn thượt, không nói thêm gì nữa.
Lý Nam hổ thẹn trong lòng, Vu Kiệt quả thật đã chịu không biết bao nhiêu vất vả.
Ông lại chẳng thể nào có mặt để giúp đầu tiên, cảm giác thật sự áy náy.
Trí nhớ của Vu Kiệt cũng đã quay trở lại trước khi mình hôn mê, tuy hơi lộn xộn.
“Con… hôn mê bao lâu rồi?”
“Còn nữa, trước khi hôn mê, con đã làm gì?”
“Biết rồi mà!”
Mạc Vãn Phong bước đến bên cạnh Vu Kiệt, hỏi: “Trận đại chiến ở nhà họ Thường cậu còn nhớ gì không?”
Vu Kiệt hơi ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào trần nhà, một luồng ký ức đau đớn thê thảm cuồn cuộn tuôn ra.