Anh mắt của anh chợt di chuyển, nhìn thấy người đứng bên trái mình.
Gương mặt quen thuộc nhất thời đập vào mắt.
“Chú Mạc…”
Vu Kiệt mở miệng, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.
Vẻ mặt Mạc Vãn Phong trở nên phấn khích, liền gật gật đầu.
Ông rất vui vì thấy Vu Kiệt còn sống.
Như vậy rốt cuộc cũng có thể ăn nói với tổ chức đệ nhất rồi.
Cũng coi như có thể ăn nói với sư phụ của mình nữa.
Ông nhếch môi, nặn ra một nụ cười.
Ánh mắt Vu Kiệt quét đến người đứng bên cạnh Mạc Vãn Phong.
“Thủ lĩnh tổ Báo, Hướng Thiên Lĩnh!”
Hướng Thiên Lĩnh lập tức rập người đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội.
Sau đó, ông ta lập tức cười giải thích: “Tôi là cấp dưới của Lão Lưu, sau này tôi sẽ giải thích rõ hơn”.
Trong lòng Vu Kiệt chấn động, có hơi hoảng hốt.
Lão Lưu…
Đây là cấp dưới của ông ấy sao?
Nhất thời Vu Kiệt cảm thấy cảm động vô cùng, suy nghĩ mông lung.
Có lẽ là từ khi còn nằm trong nôi, mình đã được người khác bảo vệ rồi.
Vu Kiệt không nói gì, chỉ là ánh mắt trang trọng dừng lại trên người Hướng Thiên Lĩnh.
Anh phải ghi nhớ người này.
Tiếp theo, Vu Kiệt lại dời mắt.
Lúc này trước mặt xuất hiện bốn người đàn ông trung niên.
“Mạnh quá!”
Đó là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Vu Kiệt.
Nếu Quốc Phái đã cử người đến, vậy thì hai vị sư phụ của mình chắc cũng sắp tới rồi.