gian đó tập đoàn sao thiếu em được chứ".
Nếu là bình thường, chắc chắn Hứa Mộc Tình sẽ bị Lý Phong thuyết phục.
Nhưng giờ Hứa Mộc Tình cực kì cố chấp.
Cô ngồi bên cạnh Lý Phong, mở to đôi mắt như viên đá quý.
Vẻ mặt nghiêm túc.
"Chồng ơi, anh cho em đi cùng đi".
"Em biết mấy năm nay trong lòng anh vẫn luôn canh cánh về cái chết của anh cả".
Hứa Mộc Tình nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc của Lý Phong.
"Em muốn san sẻ chuyện này với anh".
Lúc này vẻ mặt cô giống hệt như năm đó, cầm lấy cái gậy đuổi con chó hoang trước mặt Lý Phong đi.
Lý Phong thấy cô như thế, nở nụ cười.
Cái cô ngốc này vẫn giống như năm đó, chẳng khác tí nào.
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Hứa Mộc Tình lên, cười nói.
"Nhưng anh phải nói trước với em, lần này chúng ta phải trèo đèo lội suối, có thể gặp phải rất nhiều chuyện khó mà đoán trước được, rất khổ đấy".
"Em sẽ không có nước nóng để tắm, cơm nóng để ăn, buổi tối ngủ cũng không có chăn ấm đệm êm đâu".
Nghe thấy Lý Phong nói thế, Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn anh.
"Em vốn cũng không phải đám cậu ấm cô chiêu mà, chút khổ đấy có là gì, mà chỉ cần có anh ở bên cạnh thì dù khổ cực mấy em cũng không sợ".
"Ôi, ê hết cả răng".
Hứa Hạo Nhiên bên cạnh không nhìn nổi nữa.
Chương 637: Bóng mẹ dưới ngọn đèn dầu
Liễu Ngọc Phân vỗ một phát vào gáy Hứa Hạo Nhiên.
"Chị con sến xẩm với anh rể, con chõ mồm vào làm gì?"
Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân, vẻ mặt đáng thương.
"Mẹ yêu ơi, con là con đẻ của mẹ đó".
"Con đẻ của mẹ vừa mới thất tình đây này".
"Mẹ không thể thông cảm cho tâm trạng của con à?"
"Mẹ quan tâm hỏi thăm con một câu cũng được mà".
"Ôi mẹ ơi, bóng mẹ dưới ngọn đèn dầu…”
"Bốp!", Liễu Ngọc Phân lại vỗ một cái vào gáy Hứa Hạo Nhiên.
"Không phải lằng nhằng! Mẹ biết con rảnh rỗi, nếu đã thế thì đi vào núi với chị và anh rể cũng được".
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay: "Haha, cuối cùng thì con cũng được đi rồi".
Lúc này, phòng tổng thống khách sạn Sheraton.
Một người đàn ông tóc vàng sắc mặt u ám đang ngồi trong.
Mallory đứng trước mặt ông ta.
"Ông Smith, chúng tôi đã tìm ra được nơi ở của giáo sư Edek".
Smith, Hawkinson.
Cái tên này đối với người thường thì rất xa lạ, nhưng lại có sức ảnh hưởng ánh rất mạnh trong giới chuyên môn.
Ông ta là bá tước quý tộc Anh.
Ông ta có bảy trung tâm bán đấu giá trên khắp thế giới, chuyên kiếm lời từ việc buôn bán đồ cổ.
Smith cười lịch thiệp.
"Giáo sư Edek của chúng ta giống hệt con chuột, trốn đông lủi tây".
"Cho dù huy động toàn bộ tai mắt của tôi trên toàn thế giới cũng không tìm được ông ta".
"Cũng may lần này đã sắp xếp sẵn một gián điệp bên cạnh ông ta, nếu không chúng ta cũng không biết ông ta lại đến một đất nước cổ xưa như Hoa Hạ".
Mallory hỏi Smith: "Đại ca, Edek từ ngàn dặm xa xôi chạy tới Hoa Hạ, ông nói xem cái bảo tàng này liệu có thật không?"
Smith lạnh lùng cười: "Có hay không cũng chả quan trọng, nhưng khiến Edek dẫn toàn bộ đội tinh anh đến đây chứng tỏ ở đây có thứ làm bọn chúng thấy hứng thú".
"Còn thứ này là gì? Tôi nghĩ giáo sư Edek sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu".
"Nếu không, mạng sống của cả ông ta và đội của