y sáng rực nhìn chằm chằm vào Tần Vạn Hào.
"Ông Tần, thời gian có hạn".
"Ông hãy nhanh chóng quyết định đi, nếu ông không chi nổi tiền thì đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa".
"Ngoài ra tôi xin nói trước, vì chiều nay chúng tôi phải xuất phát rồi, nên đám người trong ảnh chụp phải đợi chúng tôi trở về mới giúp ông giải quyết được".
Mallory hơi dừng lại, trên mặt gã tràn đầy tự tin.
Gã chỉ coi người Hoa Hạ như rác rưởi mà thôi.
Giải quyết bọn chúng dễ như bóp chết một con kiến vậy.
"Nhưng ông yên tâm, chúng tôi rất giỏi trong việc giết người".
"Một khi đã bị chúng tôi ngắm trúng, con mồi khó mà thoát được".
Lý Thiên Kiêu vừa mới bị cảnh lúc nãy dọa sợ.
Bà ta không biết nói gì, chỉ có thể nhìn chồng mình.
Mà mắt Tần Vạn Hào cũng đảo liên tục.
Sau đó ông ta nhận một cái thẻ ngân hàng từ tay quản gia.
Ông ta đặt trước mặt Mallory.
"Cậu Mallory, tấm thẻ này có năm mươi triệu đô la".
Sau khi Mallory cầm lấy tấm thẻ, đưa cho một gã da vàng hơi thấp bé.
Gã da vàng đút thẻ vào trong máy kiểm tra, sau đó nhanh chóng gật đầu với Mallory.
"Đại ca, đủ tiền ạ".
Mallory cười nói: "Ông Tần, ông đưa thừa tiền rồi".
"Tiền thừa coi như tôi thuê các cậu".
"Thuê chúng tôi?", mắt Mallory giật giật.
"Tôi không hiểu ý ông lắm".
Tần Vạ Hào nói: "Ý tôi là, chuyến thám hiểm lần này người của chúng tôi cũng tham gia, nên tôi hi vọng cậu và người của cậu có thể bảo vệ người của tôi".
Mallory hơi sững sờ, sau đó gật đầu: "Được thôi, chúng tôi nhận tiền làm việc mà".
Chờ đám người Mallory đi rồi, Lý Thiên Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Tần Vạn Hào.
"Ông nói chúng ta cũng phái người đi theo bọn họ tìm bảo tàng hả?"
"Không phải phái người mà là tôi dẫn người đi".
Ánh mắt Tần Vạn Hào sáng rực, nhìn Lý Thiên Kiêu nói.
"Chúng ta có thể vùng lên làm thế gia đứng đầu trong bốn thế gia ở thủ đô bởi vì chúng ta biết nắm lấy cơ hội".
"Nhưng dù sao căn cơ của gia tộc ta cũng nông, mà giờ lợi nhuận kinh doanh cũng không cao, nhất định phải tìm được một cái bảo tàng".
"Chúng ta cần tiền, thật nhiều tiền. Vì chỉ có tiền mới thuê được đám lính đánh thuê mạnh như Mallory".
"Có đám lính đánh thuê này thì từ nay về sau chúng ta ở thủ đô, chuyện gì mà chả giải quyết được".
Lý Thiên Kiêu nghe thế hai mắt sáng rực lên.
"Đúng!"
"Những người này vì tiền mà bán mạng, chúng ta chỉ cần cho gã tiền là gã sẽ đi giết con cáo già Lý Tấn".
Tần Vạn Hào gật đầu: "Đúng, chính là ý này đấy".
"Chẳng có cách kiếm tiền nào nhanh hơn là tìm bảo tàng cả".
Vừa nói, mắt Tần Vạn Hào vừa lóe lên sự sắc bén.
"Còn đám người trong ảnh, chờ sau khi chúng ta tìm được bảo tàng về rồi, vung tay là có thể giết sạch bọn chúng".
...
"Em cũng phải đi".
Trong phòng khách sạn.
Hứa Mộc Tình nghiêm túc nhìn Lý Phong.
Lý Phong nắm lấy bàn tay mềm mại của Hứa Mộc Tình, cười nói.
"Giờ em là đầu não của cả tập đoàn. Lần này đi tìm bảo tàng Sấm vương phải tốn rất nhiều thời gian".
"Trong thời gian đó tập đoàn sao thiếu em được chứ".
Nếu là bình thường, chắc chắn Hứa Mộc Tình sẽ bị Lý Phong thuyết phục.
Nhưng giờ Hứa Mộc Tình cực kì cố chấp.
Cô ngồi bên cạnh Lý Phong, mở to đôi mắt như viên đá quý.
Vẻ mặt nghiêm túc.
"Chồng ơi, anh cho em đi cùng đi".
"Em biết mấy năm nay trong lòng anh vẫn luôn canh cánh về cái chết của anh cả".
Hứa Mộc Tình nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc của