ta vào xem một chút đi".
"Rồi cho em cảm nhận cảm giác ngủ trong quan tài như nào luôn".
Nói xong, Lý Phong trực tiếp đi về phía căn nhà đổ nát trước mặt.
"Anh rể, em nói đùa thôi mà!"
"Em chỉ nói thôi mà không cần vào xem đâu!"
Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh cái quan tài.
Không nói gì, Lý Phong lập tức vươn tay về hướng quan tài.
Khoảnh khắc Lý Phong mở quan tài ra, Hứa Hạo Nhiên sợ hãi hét lên.
"Kêu to thế làm gì?"
Lý Phong hỏi.
"Có người!"
"Anh rể, có một cái xác trong quan tài này!"
Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói, vừa dùng tay che mắt mình lại.
Hứa Mộc Tình cũng đã bước tới.
Cô can đảm liếc nhìn vào quan tài, rồi tức giận nói.
"Em mở to mắt mà nhìn kĩ hơn đi".
Hứa Hạo Nhiên từ từ di chuyển bàn tay đang che mắt mình.
Khi nhìn rõ thứ bên trong quan tài, cậu ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì thứ được đặt bên trong không phải là một cái xác, mà là một hình nộm.
Hình nộm này chỉ được làm bằng vải, trông khá thô.
Tuy nhiên, đột nhiên nhìn thấy thì ai cũng sẽ sợ.
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có muốn nằm xuống cảm nhận tí không?"
Hứa Hạo Nhiên sợ hãi, vội xua tay: "Không, không, không cần đâu, chúng ta đi thôi, nhanh đi giải quyết chuyện quan trọng nào".
Lúc này, Lý Phong mới buông Hứa Hạo Nhiên ra, đi về phía Edek với Hứa Mộc Tình.
Khi Lý Phong đi được một đoạn, anh không khỏi dừng lại, hơi nghiêng đầu.
Sao thế?
Hứa Mộc Tình hỏi.
“Không có gì”, Lý Phong cười nhạt một tiếng.
Chẳng mấy chốc, ngôi miếu được mọi người truyền tai nhau đã ở ngay trước mắt.
"Anh rể, anh cho rằng ngôi miếu này thật sự làm bằng xương của rồng sao? Trên đời này làm gì có rồng?"
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Edek liền cười nói: "Ngôi miếu này đúng là được làm bằng xương của rồng đấy".
Hứa Hạo Nhiên há hốc miệng: "Có thể sao? Thật sự là có rồng sao!"
"Đương nhiên không có loại rồng bay trên trời như Hoa Hạ".
"Tuy nhiên, có rất nhiều loại khủng long trên hành tinh của chúng ta hàng trăm triệu năm trước".
Lúc Edek nói điều này, mọi người mới phản ứng kịp.
Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn bô bô nói: "Wow, vậy thì ngôi miếu này xa xỉ thật đấy".
"Xây cả một ngôi miếu từ xương khủng long cơ đấy!"
Ngôi miếu này trông không khác gì một ngôi miếu bình thường.
Bức tường dài khoảng hai ba thước, bề mặt được quét một lớp sơn màu vàng.
Có một cái ghế ở lối vào của ngôi miếu.
Có một ông già với mái tóc bạc trắng đang cuộn tròn ngồi trên ghế.
Đôi mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Là người dẫn đường lần này, Lý Đông Đông cũng là người bản xứ.
Cô ấy dẫn đầu đi lên rồi dùng ngôn ngữ địa phương hỏi ông già một vài câu.
Răng của ông già đã rụng hết, giọng nói của ông ấy hơi ngọng.
Sau khi trò chuyện, Lý Đông Đông nói với đám người Lý Phong.
“Ông ấy nói muốn vào miếu thì phải mua hương”.
Lý Phong gật đầu trả tiền.
Mọi người bước vào miếu với một nén nhang trên tay.
Cùng lúc đó, trong khu rừng cạnh làng Song Ngư.
Đám người Tần Vạn Hào đang nhìn chằm chằm