tôi lại làm thêm quan tài".
Nói xong ông ta lại cúi đầu xuống hì hục xẻ gỗ.
Giáo sư Edek cầm bản đồ vệ tinh đến bên cạnh Lý Phong, chỉ vào một vị trí trên đó nói.
"Theo tọa độ thì đích đến của chúng ta là ngôi miếu làm từ xương rồng kia".
Đoàn người Lý Phong tiếp tục đi về phía sườn núi.
Mấy ngôi nhà trong làng vẫn còn tốt, có hơi người sống.
"Ôi, gay rồi, gay rồi! Bên trong mấy ngôi nhà có đặt quan tài thật".
Hứa Hạo Nhiên gào to làm Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng nhìn qua.
Hứa Hạo Nhiên giơ tay chỉ về phía mình nhìn thấy.
Cửa chính ngôi nhà cách đó không xa mở toang, bên trong đúng là đặt hai cái quan tài.
"Có gì lạ đâu! Ở cái làng hẻo lánh này".
"Người già hay có thói quen làm quan tài từ trước".
Tuy là nói thế nhưng lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy hai cái quan tài vẫn thấy rợn người.
Hứa Mộc Tình quay đầu hỏi Lý Đông Đông: "Ở quê em chắc cũng làm vậy đúng không?"
Nhưng Lý Đông Đông lại lắc đầu: "Ở quê em không có thói quen này, hình như chỉ có cái làng này làm thế thôi".
"Hì hì hì".
"Chị ơi, nếu chị sợ thì để anh rể ôm đi, dù sao anh rể cũng khỏe như vậy mà".
"Ối!"
Hứa Hạo Nhiên mới nói được một nửa, đã bị Hứa Mộc Tình dẫm mạnh lên chân một cái.
Chương 644: Trong quan tài có người
Gần ngôi miếu lưng chừng sườn núi, những ngôi nhà nhìn thấy bên đường ngày càng đổ nát.
Nhiều ngôi nhà trong số này đã bị sập.
Trong nhiều ngôi nhà đổ nát còn có thể nhìn thấy quan tài.
Nhưng điều kỳ lạ là ngay cả khi những ngôi nhà này trong tình trạng đổ nát, những chiếc quan tài trông vẫn nguyên vẹn!
Hơn nữa, nhà nào cũng thế này.
"Anh rể, anh rể, nhìn cái nhà kia kìa!"
Gần lưng chừng núi, một ngôi nhà bị hư hỏng nặng cách đường không xa đã thu hút sự chú ý của Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong quay đầu nhìn sang, phát hiện căn nhà đã sập hoàn toàn, chỉ còn lại một nửa bức tường.
Nhưng giữa bức tường và đống ngói vỡ, lại có một chiếc quan tài!
Hơn nữa chiếc quan tài này còn mới tinh, giống với chiếc quan tài được đặt trong nhà thợ mộc ở lối vào làng.
"Anh rể, làng này cảm giác thực kỳ quái!"
"Nhà của bọn họ sao lại ở trong tình trạng hoang tàn như vậy, rồi sao lại có quan tài bên trong?"
"Điều này rõ ràng thật khó hiểu".
Khi nghe Hứa Hạo Nhiên nói câu này, trên mặt Lý Phong đột nhiên nở một nụ cười.
Khi nhìn thấy Lý Phong nở nụ cười này, Hứa Hạo Nhiên theo bản năng cảm thấy nổi da gà.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy cổ áo sau của mình bị người khác nhấc lên.
Chân cậu ta cũng rời khỏi mặt đất.
Hứa Hạo Nhiên khua tay múa chân la to: "Anh rể, anh làm gì vậy anh rể?"
"Không phải em tò mò, tại sao trong nhà bọn họ lại phải đặt một cái quan tài sao?"
"Đi, chúng ta vào xem một chút đi".
"Rồi cho em cảm nhận cảm giác ngủ trong quan tài như nào luôn".
Nói xong, Lý Phong trực tiếp đi về phía căn nhà đổ nát trước mặt.
"Anh rể, em nói đùa thôi mà!"
"Em chỉ nói thôi mà không cần vào xem đâu!"
Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh cái quan tài.
Không nói gì, Lý Phong lập tức vươn tay về hướng quan tài.