hong dũng mãnh như đại ca mới xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi ..."
Hứa Hạo Nhiên trợn mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa".
"Những lời chị tôi vừa dặn ông đã nghe rõ chưa?"
Chương 560: Chồng, sao anh giỏi vậy
Tiết Đại Bàn gật đầu, đồng thời, con ngươi trong mắt ông ta cũng khẽ đảo quanh một vòng.
Tiết Đại Bàn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mộc Tình rồi nói.
“Chị dâu, tôi mới mở một công ty vận chuyển”.
“Sau khi chị xây dựng nông trại trồng rau ở đây, tôi có thể vận chuyển số rau xanh này được không?”
Hứa Mộc Tình cười nói: “Được chứ”.
“Vâng ạ!”
“Đại ca, chị dâu, hai người yên tâm!”
“Chỉ cần có Tiết Đại Bàn ở đây, nông trại trồng rau này nhất định có thể xây dựng được”.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi một câu: “Vậy ông định xây dựng như thế nào?”
Tiết Đại Bàn gãi đầu, cười nói: “Chuyện này phải phụ thuộc vào chị dâu và đại ca rồi!”
“Tôi chỉ lo việc vặt cho đại ca và chị dâu thôi, mấy người bảo tôi đi hướng đông thì nhất định tôi sẽ không đi về hướng tây”.
Tiết Đại Bàn nói như vậy, Hứa Mộc Tình cũng khẽ nhíu mày.
Bởi vì cô cũng đang rất đau đầu về chuyện này.
Nếu như xây dựng nông trại trồng rau trước, sau đó mới mở nhà hàng thì Hứa Mộc Tình sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.
Dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Nhưng bây giờ nhà hàng đang trong quá trình tu sửa rồi.
Theo yêu cầu của Lý Phong, trong vòng ba ngày sẽ khai trương.
Nhưng bây giờ bọn họ còn thiếu quá nhiều thứ.
Xét cho cùng, Bách Vị Nguyên cũng được xác định là một nhà hàng cao cấp.
Không thể lấy những món ăn thường ngày hay nấu ở nhà, làm qua loa ra trước mặt khách hàng được.
Bây giờ những người đi ăn ở nhà hàng thật sự hiếm khi ăn những món ăn ở nhà.
Bọn họ đến đây vì muốn thưởng thức những món mà bọn họ chưa từng được ăn.
Khi Hứa Mộc Tình vẫn đang đau đầu suy nghĩ, Lý Phong đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói một câu.
Anh nhìn Tiết Đại Bàn: “Ông là người ở đây, chắc cũng quen biết các vùng lân cận đúng không?”
“Hai ngày tới ông đi khắp các vùng lân cận quanh đây đi”.
“Gia đình nào trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt”.
“Thậm chí cả nuôi lợn, nuôi dê, trồng các loại củ quả, ông đi thu thập tất cả nguồn nguyên liệu này lại cho tôi”.
“Đem tất cả các loại trái cây tươi, rau và thịt ở làng Hoa Khê này vận chuyển đến nhà hàng trong thành phố”.
“Cách này cũng được coi là một nông trại trồng rau tự nhiên”.
Lý Phong nói như vậy, Hứa Mộc Tình không khỏi ngây người ra nhìn anh.
Bình thường các công việc của công ty, Lý Phong không bao giờ can thiệp vào, hay nói cách khác, anh không thể can thiệp được.
Dù sao thì Lý Phong cũng không hiểu gì về lĩnh vực này, anh cũng không có hứng thú.
Tuy nhiên, những lời anh vừa nói không chỉ giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Hứa Mộc Tình lúc này.
Mà còn thiết lập được lộ trình cung cấp nguyên liệu trong tương lai cho công ty.
Lý Phong nhìn bộ dạng sững sờ của Hứa Mộc Tình, cảm thấy rất đáng yêu.
Anh không nhịn được vươn tay lên trán Hứa Mộc Tình, gõ nhẹ, cười nói: “Sao thế?”
“Chồng, sao anh giỏi vậy?”
Lý Phong hoàn toàn không để ý đến hai bóng đèn