Mộc Tình cũng là một người đẹp hàng thật giá thật.
Nhưng từ lúc Tiết Đại Bàn thấy năng lực của Lý Phong, ông ta không có gan liếc nhìn Hứa Mộc Tình nữa.
Ông ta hơi cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nói: "Tôi định coi làng Hoa Khê là trung tâm, xây dựng một nông trại trồng rau ở đây".
"Nếu ông đã là người ở đây thì làm phiền giúp chúng tôi chút, tạo mối quan hệ với mọi người trong làng".
Tiết Đại Bàn sững người.
Hai mắt ông ta xoay tròn.
Tuy Tiết Đại Bàn chỉ học hết cấp hai nhưng đầu óc rất khôn khéo.
Biết nắm bắt thời cơ, chộp lấy trọng điểm.
Tiết Đại Bàn dè dặt hỏi Hứa Mộc Tình.
"Chị dâu này, xây một cái nông trại rau thì cần khoảng bao nhiêu tiền?"
"Giao thông ở chỗ chúng tôi không thuận tiện, xây dựng nông trại ở đây có phải không ổn lắm không?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Vị trí ở đây rất tốt, về phần giao thông ông không cần lo, chúng tôi sẽ tự giải quyết".
"Bởi vì chúng tôi không phải người ở đây, nếu làm việc thì vẫn cần các ông giúp đỡ".
"Vâng ạ, vâng ạ".
Tiết Đại Bàn lại hỏi: "Không biết công ty của chị dâu tên là gì thế?"
Hứa Mộc Tình chưa kịp nói, Hứa Hạo Nhiên đã bước đến.
Vỗ lên vai Tiết Đại Bàn mấy cái.
"Hỏi nhiều thế làm gì, chị tôi bảo ông làm thì ông cứ làm đi".
"Nhưng nếu ông đã hỏi thì tôi mủi lòng nói cho ông biết".
"Đã từng nghe về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?"
"Chị tôi là giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, còn bố tôi là chủ tịch".
Tập đoàn Lăng Tiêu là một cái tên xa lạ đối với những người ở thủ đô.
Chưa nghe qua cũng bình thường thôi, nhưng Tiết Đại Bàn ngoài mở quán ăn còn mở thêm một công ty vận chuyển.
Công ty vận chuyển của ông ta thường xuyên đi đi về về giữa thủ đô và Thiên Môn.
Những chuyện xảy ra ở Thiên Môn ông ta cũng biết được một ít.
Vừa nghe đến tập đoàn Lăng Tiêu, ông ta vỗ đét một cái vào đùi.
"Ôi mẹ ơi!"
"Cái mắt chó này của tôi thế mà lại không nhận ra giám đốc Hứa".
"Thời gian gần đây cả thành Thiên Môn đều nói giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu đẹp như tiên giáng trần".
"Giờ mới được gặp, tôi thấy đúng là có tiếng mà không có miếng".
Tiết Đại Bàn vừa nói ra mấy lời này.
Hứa Hạo Nhiên đã nắm chặt tay định đánh người.
"Ông nói cái gì cơ?"
Lý Phong nhếch miệng cười nói: "Đừng nóng, để ông ta nói hết".
Tiết Đại Bàn cười hi hi nói.
"Ý tôi là, chị dâu vốn là tiên giáng trần mà, chị ấy chẳng khác gì tiên trên trời cả".
"Cũng chỉ có người oai phong dũng mãnh như đại ca mới xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi ..."
Hứa Hạo Nhiên trợn mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa".
"Những lời chị tôi vừa dặn ông đã nghe rõ chưa?"
Chương 560: Chồng, sao anh giỏi vậy
Tiết Đại Bàn gật đầu, đồng thời, con ngươi trong mắt ông ta cũng khẽ đảo quanh một vòng.
Tiết Đại Bàn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mộc Tình rồi nói.
“Chị dâu, tôi mới mở một công ty vận chuyển”.