Cao Ngọc Thụ là vệ sĩ thân cận của Lỗ Vĩnh Hạc, hắn ta đứng ở cửa, mặt mũi bầm dập.
Lỗ Vĩnh Hạc bị gãy một chân, bây giờ hắn ta đang nổi cơn tam bành ở trong phòng.
Nhìn thấy hai vợ chồng Liễu Bạch xuống xe, Cao Ngọc Thụ cau mày: “Hai người đến đây làm gì?”
“Xin hỏi, cậu chủ có ở nhà không?”
Cho dù là chỉ ở trước mặt vệ sĩ, Liễu Bạch cũng cúi đầu khom lưng, hạ người xuống rất thấp.
“Cậu chủ nhà tôi có nhà”.
Cao Ngọc Thụ nhìn đôi vợ chồng này, trong đầu hắn rất nhanh đã lóe lên một suy nghĩ.
Hắn đi theo Lỗ Vĩnh Hạc đã được vài năm rồi.
Hắn rất hiểu cậu chủ không kiêng nể ai và coi thường luật pháp của mình.
Hắn biết rất rõ những việc Lỗ Vĩnh Hạc thích làm nhất khi hắn ta tức giận.
Sau đó, Cao Ngọc Thụ đưa hai vợ chồng vào phòng khách trong biệt thự.
“Choang!”
Vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng kính vỡ.
Lỗ Vĩnh Hạc liên tục đập vỡ những món đồ làm bằng thủy tinh, đến mức trên mặt đất khắp nơi đều là những mảnh thủy tinh vỡ.
“Cậu chủ, hai người này nói tới đây để xin lỗi”.
Lỗ Vĩnh Hạc đột nhiên quay đầu lại sau khi nghe những lời của Cao Ngọc Thụ.
Người đầu tiên hắn ta nhìn thấy không phải là Liễu Bạch.
Mà là người bên cạnh Liễu Bạch, Dư Tú Tú.
Tối qua, ánh mắt của Lỗ Vĩnh Hạc đều đặt trên người Hứa Mộc Tình.
Hắn ta phớt lờ tất cả những người phụ nữ khác xung quanh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Dư Tú Tú, hắn ta đột nhiên phát hiện ra người phụ nữ này cũng thật ưa nhìn.
Hơn nữa, thân hình cô ta đầy đặn, có da có thịt, sờ có vẻ rất sướng đây.
Lỗ Vĩnh Hạc đột nhiên cười lớn.
Hắn ta thè lưỡi ra liếm môi.
Sau đó, hắn ta bỏ gậy ra và ngồi xuống ghế sofa.
Hắn ta mở rộng hai chân, cười chế nhạo vợ chồng Liễu Bạch.
“Hai người nói tới đây xin lỗi, vậy hai người nói cho tôi biết, hai người định xin lỗi như thế nào?”
Liễu Bạch và Dư Tú Tú đưa mắt nhìn nhau.
Liễu Bạch bước lên trước hai bước, cúi đầu, trầm giọng nói: “Cậu Lỗ, người rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, nếu như anh tức giận gì cứ đổ hết lên người tôi đi”.
“Được”.
Nói xong, Lỗ Vĩnh Hạc đưa tay ra chỉ vào nơi có nhiều mảnh vỡ thủy tinh nhất.
“Bây giờ mày quỳ trên những mảnh thủy tinh vỡ này”.
“Nếu như mày có thể trụ được một tiếng, thì tao sẽ tha cho mày”.
Dư Tú Tú không ngờ yêu cầu của Lỗ Vĩnh Hạc lại quá đáng như vậy.
Cô ấy đang định mở miệng nói, thì Liễu Bạch lập tức lắc đầu với cô ấy.
Thật ra, khi Liễu Bạch đến đây, anh ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.
Anh ấy biết một kẻ ăn chơi trác táng như Lỗ Vĩnh Hạc tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho mình.
“Được, tôi quỳ”.
Liễu Bạch liền đồng ý mà không cần suy nghĩ gì thêm.
Bởi vì như vậy, ít nhất thì vợ anh ấy cũng không phải chịu khổ chung với anh ấy.
Liễu Bạch bước tới chỗ những mảnh thủy tinh vỡ, từ từ quỳ xuống.
Đau nhói!
Cạnh sắc của những mảnh vỡ này đâm xuyên qua đầu gối của Liễu Bạch.
Liễu Bạch nghiến răng, cố gắng giữ cho cơ thể không run rẩy.
Lỗ Vĩnh Hạc nhìn thấy liền gật đầu, vỗ tay nói: “Khá lắm, khá lắm”.
“Thằng này rất có tiềm năng trở thành một con chó đấy!”
“Từ nay về sau, mày làm chó cho tao đi”.
Sau khi nói xong, Lỗ Vĩnh Hạc lại nói một câu khiến Liễu Bạch run lên vì tức giận.
Lỗ Vĩnh Hạc dạng cả hai chân ra.
Hắn ta chỉ vào Dư Tú Tú và nói: “Mày lại đây, cởi quần cho tao”.
Dư Tú Tú ngây người ra.
Liễu Bạch vội vàng nói: “Cậu Lỗ, không phải nói chỉ cần tôi quỳ một tiếng là được sao?”
“Mày quỳ một tiếng là đúng rồi, nhưng hình phạt của vợ mày thì khác”.
“Vợ mày là phụ nữ, tao đương nhiên không nỡ để cô ta quỳ trên mảnh thủy tinh giống mày rồi”.
“Vì vậy, tao đã chọn cho cô ta một công việc rất dễ dàng”.
“Tao bứt rứt từ tối qua đến giờ, bây giờ để vợ mày đến hầu hạ tao đi”.
“Không được, tuyệt đối không được!”
Nói xong, Liễu Bạch nhanh chóng muốn đứng dậy.