Trong khi suy nghĩ của Liễu Kình Tùng còn đang hỗn loạn, tim ông ta còn đang đập loạn nhịp.
Thì đội trưởng bảo an Liễu Lão Tam lập tức gầm lên một tiếng tức giận: "Mẹ kiếp! Mày muốn chết à?"
"Ai cho mày gọi thẳng tên Tam lão gia nhà chúng tao thế hả?"
"Lên! Đánh cho tao! Đánh chết hắn cho tao! Vả vỡ mồm nó cho tao!"
Đội trưởng đội bảo an Liễu Lão Tam đứng đó gào lên, dương dương tự đắc muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt Liễu Kình Tùng.
Liễu Kình Tùng đã xoay người lại, toàn thân bừng bừng lửa giận, trong mắt lóe lên những tia dữ tợn.
"Oh!"
"Đến rồi đến rồi!"
Những người xem nhìn thấy trên người Liễu Kình Tùng tỏa ra khí thế cuồn cuộn của bề trên, không khỏi lùi lại.
Hóng drama.
Họ phấn khích hóng drama.
Trong đầu họ đã tưởng tượng ra cảnh Liễu Kình Tùng sẽ nghiền nát Lý Phong như thế nào!
Nhưng Liễu Kình Tùng đột nhiên lao về phía Liễu Lão Tam, ông ta giơ chân lên, đạp vào người hắn.
"Ầm!"
Liễu Lão Tam bị đá bay, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
"Đồ chó! Mày mù à!", Liễu Kình Tùng tức giận chửi thề.
Nhân vật tầm cỡ trước mặt này là nhân vật đáng sợ mà ngay cả thiếu tướng năm sao cũng tự xưng là em!
Thế mà loại chó như mày lại dám sủa trước mặt người ta à!
Hai chân Liễu Kình Tùng nhũn như cọng bún.
Ông ta run rẩy bước tới trước mặt Lý Phong, khom người, nở nụ cười nịnh nọt.
"Sao anh lại ở đây ạ?"
Liễu Kình Tùng không ngạc nhiên khi Lý Phong biết tên và danh tính của mình.
Một nhân vật tầm cỡ như anh, chỉ cần ngoắc ngón tay một cái, thì thông tin nào mà chả về tay anh.
Lý Phong nhàn nhạt hỏi: "Ông có thiếp mời không?"
Liễu Kình Tùng sửng sốt trong giây lát.
Chẳng lẽ nhân vật lớn này không được mời?
Đến đây mà không được mời, vậy nghĩa là sao?
Liễu Kình Tùng đảo nhanh tròng mắt, lập tức lấy ra một tấm thiệp mời từ tên tùy tùng đi theo.
Sau đó, ông ta đưa nó cho Lý Phong bằng cả hai tay.
"Đây là thiệp mời của tôi, giờ nó là của anh”.
"Ừ”.
Lý Phong gật đầu, xoay người rời đi.
"Tôi sẽ mở cửa thang máy cho anh”.
Vừa nói, Liễu Kình Tùng vừa lao tới và đích thân mở cửa thang máy cho Lý Phong.
Ngay sau đó, Liễu Kình Tùng đi theo Lý Phong như một tên tùy tùng.
Sau đó cửa thang máy từ từ đóng lại.
Toàn bộ sảnh tầng một vô cùng yên lặng.
Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng của một cái kim rơi.
"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?"
Một người ra sức dụi mắt.
"Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy?"
"Tam lão gia nhà họ Liễu, lãnh đạo cao cấp nhường kia lại đích thân mở cửa thang máy cho thằng kia á”.
"Trời ạ, tôi hẳn là đang nằm mơ rồi!"
Người ở bên cạnh đã hết sốc, vội vàng nói: "Mau lên lầu đi, buổi tiệc hôm nay hẳn là sẽ rất đặc sắc đây”.
Đám người nhanh chóng đi thang máy khác lên lầu.
Hội trường chỉ còn lại một nhóm bảo an.
Nhìn đội trưởng bảo an Liễu Lão Tam đang co ro trong góc tường.
Họ đều biết rằng đội trưởng lần này chết chắc rồi!
Cùng lúc đó, bên trong đại sảnh của bữa tiệc.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bước vào trong ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của bao người.
Họ giống như hai ngọn đèn sáng trong bóng tối.