Hứa Mộc Tình gật đầu theo bản năng, bánh bao "chó không thèm" đúng là rất ngon.
Ơ, không đúng!
Chương 412: Miệng thì nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Hứa Mộc Tình vội ngẩng đầu nói: "Em bảo anh đứng có sai vặt cô ấy nữa, cô ấy còn biết bao nhiêu chuyện phải làm mà".
Lý Phong cười hì hì nhìn Hứa Mộc Tình: "Thế bánh bao "chó không thèm" em có ăn không?"
Hứa Mộc Tình lè lưỡi liếm môi theo bản năng.
Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lý Phong.
Cô quay ngoắt đầu đi nói: "Em không ăn!"
"À thế à, vậy giờ anh đi mua đây".
Hứa Mộc Tình vội túm lấy tay Lý Phong: "Em bảo em không ăn rồi mà".
Lý Phong không quay đầu nói: "Con gái toàn nói một đằng xằng một nẻo, miệng nói không ăn nhưng cơ thể lại rất thành thật".
Thấy Lý Phong lững thững bước ra cửa, mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng.
Hai tay cô ôm lấy đôi má đỏ ửng.
Trong lòng thở dài: "Sao mà mình vô dụng quá, lúc nào cũng bị anh ấy trêu chọc".
...
Cung thành, biệt uyển.
Hậu Thụy Niên đứng trong sân nhỏ yên tĩnh.
Cánh cửa trước mắt ông ta vẫn đóng chặt.
Ông ta vừa nói ra tất cả những gì mình biết.
Ông ta đang đợi chủ nhân trả lời.
Một lúc sau cuối cùng tiếng nói của chủ nhân cũng vọng đến.
"Ông nói mấy năm nay Lý Tấn vẫn luôn âm thầm phát triển ở Đông Hải?"
"Vâng, chắc chắn ông ta đã đưa cao thủ giỏi nhất trong gia tộc đến Đông Hải".
"Nếu không lần này tinh anh của gia tộc tôi cũng sẽ không chết sạch ở Đông Hải".
"Trụ cột của gia tộc tôi mười năm trước đã là "Vương" rồi, hắn không thể chết như vậy được".
"Vương?", người đàn ông bên trong cười khẩy.
"Lúc đầu ai ai chả tự xưng là 'Vương'".
"Nhưng cũng chỉ là mấy cái món võ bát nháo mà thôi".
"Cũng chỉ có lũ vô dụng mấy người mới cung phụng hắn".
Ở trước mặt chủ nhân Hậu Thụy Niên không dám làm quá.
Ông ta vẫn cúi gằm, chăm chú nghe.
"Hậu Thụy Niên".
"Có ạ!"
"Ông đã từng nghe về Bát Cực Quyền chưa?"
Hậu Thụy Niên vôi đáp: "Biết ạ, dưới chướng tôi có một đại tông sư luyện Bát Cực Quyền".
Giọng điệu gã đàn ông phía trong khinh khỉnh.
"Cái ông nói cùng lắm là múa xiếc đầu đường mà thôi".
"Bát Cực Quyền chính tông hơn ba trăm năm trước đã thất truyền rồi".
Hậu Thụy Niên giật mình.
Lão tiếp tục nói: "Lịch sự võ thuật của Hoa Hạ rất dài".
"Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, giờ chẳng còn mấy người nghiêm túc bỏ công sức ra nghiên cứu võ thuật nữa".
"Cái bọn chúng học được chỉ là da lông bên ngoài thôi, còn chẳng được tính là hiểu biết".
"Cái lũ tạp nham tông sư, đại tông sư, Vương chẳng qua là hưởng được nhiều tiền lương của các gia tộc lớn nên cố ý thổi phồng thế thôi".
"Tông sư là gì?"