hơi, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị: “Đường Hạo Tuấn, anh tốt nhất đưa đứa trẻ cho tôi, An An là sinh non, không thể thường xuyên khóc, khóc nhiều thì sẽ tổn thương rất lớn
của Đường Hạo Tuấn hơi thay đổi, vẻ mặt lập
nghi ngờ Kiều Phàm
Kiều
là An An là sinh non, sức khỏe rất tệ, khóc nhiều quả thật không tốt
sức khỏe, huống chi là một đứa trẻ, còn là một
Kiều Phàm, cúi đầu bắt đầu dỗ đứa
như nào, An
mày của Đường Hạo Tuấn càng nhíu chặt, gương mặt trên mặt
hiện, anh không
lại, An An từ nhỏ được các anh bảo vệ, tính cách
Đường Hạo Tuấn
Rõ ràng không ngờ nguyên nhân An An quấy khóc không ngừng lại là vì anh.
Vậy anh quả thật không thể tiếp tục bế An An nữa.
Có điều ở đây chỉ có anh và Kiều Phàm, Tống Vy và chị Trương cũng không biết đi đâu rồi, gọi bọn họ tới đây, không biết từ nào mới tới được.
Anh không thể để An An khóc mãi, đợi bọn họ tới.
Vậy nên anh thật sự chỉ có thể đưa An An cho Kiều Phàm sao?
Thấy Đường Hạo Tuấn đang do dự, Kiều Phàm nhíu mày: “Đường Hạo Tuấn, anh muốn con trai của anh xảy ra chuyện sao?”
Câu nói này lập tức thức tỉnh Đường Hạo Tuấn.
anh nhìn Kiều Phàm, lại nhìn An An ở trong lòng, cuối cùng đưa ra quyết định gì đó, hai tay đưa An An qua, giọng nói có hơi khàn: “Anh tốt nhất đừng làm gì với An An, nếu không tôi nhất định sẽ xé xác anh ra.”
Khi nói câu này, sự lạnh lẽo trong giọng điệu của anh khiến người khác cả người run rẩy.
Nhưng Kiều Phàm lại không cảm nhận được, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành An An, sau đó lạnh nhạt đáp lại: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì An An, chỉ là thay người ba không chịu trách nhiệm như anh thu dọn rắc rối mà thôi.”
Lời này nói ra, thật sự là đang cố ý mỉa mai.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn tuyệt đối không phải là người không chịu trách nhiệm, ngược lại anh rất chịu trách nhiệm.
Anh sợ An An bị Kiều Phàm làm tổn thương, cho nên mới trong lúc khẩn cấp, cướp lấy An An.
Nhưng anh không ngờ lại dọa An An, khiến An An khóc thành ra như này.
Hơn nữa anh vốn không có kinh nghiệm trông đứa trẻ nhỏ như vậy, khi An An khóc thì không biết làm sao.
Đường Hạo Tuấn biết Kiều Phàm đang cố ý mỉa mai anh, anh mím chặt môi, không thèm để ý.
Bởi vì anh lúc này càng quan tâm tới an nguy của đứa trẻ, chứ không phải là anh.
Anh nhìn chằm chằm Kiều Phàm, nhìn giống như nhìn phạm nhân, sợ Kiều Phàm làm gì với An An.
May mà Kiều Phàm không làm gì với An An, chỉ dỗ An An một cách rất bình thường.
Nói ra cũng lạ, ở trong lòng Kiều Phàm, An An vậy mà rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, không khóc nữa, nhưng do vừa khóc quá lớn tiếng, quá lâu, lúc này sau khi nín khóc, cũng khịt khịt, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Kiều Phàm, sau đó lại cười.