Người đàn ông này vì sự ích kỷ của mình, đã tổn thương Hải Dương.
Người để ý đứa trẻ như Tống Vy, sao còn đưa đứa trẻ tới trước mặt Kiều Phàm?
Huống chi, còn là đứa trẻ bé như An An.
Ngộ nhỡ người này làm gì với An An, An An ngay cả phản ứng cũng không thể.
Tống Vy lúc này không ở đây, chị Trương cũng không ở đây, rất có khả năng là Kiều Phàm tự mình bế đứa trẻ đi ra.
Chỉ là không biết Kiều Phàm sao lại biết An An ở đâu, mới có thể chuẩn bị bế An An đi ra.
“Chuyện này có gì không thể chứ?” Kiều Phàm vỗ nhẹ lưng của An An, vừa dỗ An An ngủ, vừa nhìn Đường Hạo Tuấn, trên mặt cười như không cười: “Không tin, anh tìm vợ của anh hỏi thử.”
“Tôi đương nhiên sẽ tìm cô ấy hỏi, nhưng bây giờ đưa đứa trẻ cho tôi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng chìa tay ra, muốn bế An An đi.
Nhưng Kiều Phàm lại không nghe lời của anh, ngược lại đưa một tay ra, làm một động tác im lặng ở bên môi: “Đợi một lát, đợi tôi sau khi dỗ thằng bé ngủ, tôi tự nhiên sẽ trả cho anh, có điều đứa trẻ này tinh thần hình như có chút không tốt lắm, chỉ là không ngủ.”
Anh ta cúi đầu nhìn An An, An An vẫn mở đôi mắt to tròn đó của cậu bé nhìn Kiều Phàm.
Vừa nhìn, còn vừa mở miệng cười.
Cười một cái thì nước dãi lại chảy ra.
Kiều Phàm cưng chiều lau nước dãi cho cậu bé, trên mặt không hề có vẻ ghét bỏ, nhìn trông thật sự giống một người ba chăm con.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy một màn này, đầu tiên là sững người, sau đó trong lòng không vui, sắc mặt càng thêm khó coi.
Anh nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng Kiều Phàm không quấy khóc, ngược lại còn cười với Kiều Phàm, trong lòng vừa tức vừa bất lực.
Này này con trai, người bế con là người đàn ông xấu xa từng tổn thương anh trai của con, còn cả mẹ của con nữa.
Con vậy mà còn cười với anh ta.
Thật là một đứa nhỏ không có lương tâm.
biết An An thích cười, anh mỗi ngày khi trở về bế An An, chỉ cần An An còn thức, cũng sẽ cười với anh, thậm chí sẽ cười với bất cứ ai, là một đứa
An An cười
Anh hình như đang ghen.” Kiều Phàm nhìn gương mặt đen xì của Đường Hạo Tuấn, lại nhìn An An ở trong lòng, lập tức hiểu được cái gì đó, anh ta cười càng
mình, hừ lạnh một tiếng, cũng lười nhịn, đưa tay
Phàm, cộng thêm Kiều Phàm dỗ đứa trẻ rất giỏi, cậu bé đã
Hạo Tuấn bế như vậy, An An lập tức tỉnh táo trở lại, sau đó cái miệng nhỏ méo đi, òa khóc một tiếng, tiếng khóc
đây An An khóc, khóc rất nhẹ nhàng, giọng cũng bé,
cuối cùng cũng khóc như một bé trai, tiếng khóc rất vang, dọa Đường Hạo Tuấn giật mình, sau đó lông mày nhíu lại, trên mặt hiện ra một
toàn không ngờ An An lại đột nhiên khóc, hơn
dỗ đứa trẻ khóc dữ dội như vậy, cho nên đối mặt với
thấy vậy, đứng dậy chìa
An An, cảnh giác nhìn Kiều
sợ người đàn ông này sẽ
Đường Hạo Tuấn đang nghĩ cái gì, cũng biết Đường Hạo Tuấn tại sao lại có
ta làm không đúng mới dẫn tới anh ta ở trước mặt bọn họ, không có độ tin cậy
không quấy khóc,
còn khóc rất lớn tiếng, nghe mà khiến người
An,
hơi, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị: “Đường Hạo Tuấn, anh tốt nhất đưa đứa trẻ cho tôi, An An là sinh non, không thể thường xuyên khóc, khóc nhiều thì sẽ tổn thương rất lớn
của Đường Hạo Tuấn hơi thay đổi, vẻ mặt lập
nghi ngờ Kiều Phàm
Kiều
là An An là sinh