Tốc độ hai người rất nhanh, nhanh đến mức Diệp Huyên cũng không thích ứng được.
Nếu không phải thân xác hắn đã đạt đến thân xác duy độ thì hắn căn bản không thể tồn tại được trong không gian này!
Diệp Huyên nhìn phía xa: “Bao lâu thì chúng ta có thể Dị Duy giới?”
A Mệnh lắc đầu: “Ta chưa từng đến Dị Duy giới!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn A Mệnh, có chút kinh ngạc: “Chưa từng đến?”
A Mệnh gật đầu: “Phong ấn mà chủ nhân để lại năm đó, để ngăn cản Dị Duy giới nhưng cũng ngăn cản chúng ta bên này”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “A Mệnh, biết lai lịch Đạo Nhất không?”
A Mệnh nói: “Ý ngươi muốn nói nàng ta có thể đến từ Dị Duy giới đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
A Mệnh cười nói: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Cách sử dụng và hiểu biết của nàng ta về thời gian có thể còn hơn cả pháp tắc Thời Gian, đúng chứ?”
A Mệnh gật đầu: “Đúng thực là hơn pháp tắc!”
Diệp Huyên khẽ nói: “Vậy thì chỉ có một cách giải thích, nàng ta chính là người Dị Duy!”
A Mệnh không nói gì.
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”
A Mệnh hỏi ngược lại: “Nếu nàng ta thật sự là người Dị Duy thì sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Nếu Đạo Nhất thật sự là người Dị Duy thì sao?
Tại sao nàng ta lại muốn giúp người của mình chống lại Dị Duy Tộc?
Như vậy thật khó hiểu!
Lúc này, A Mệnh nhẹ giọng nói: “Ta hiểu một chút suy nghĩ của nàng ta rồi!”
Diệp Huyên nhìn A Mệnh, mà A Mệnh lại không nói gì.
…
Ở điểm cuối thông đạo truyền tống không gian này, một cô gái đang chầm chậm bước đi.
Chính là Đạo Nhất!