Trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Đạo Nhất nhìn cô gái váy trắng, lúc này, đột nhiên nàng ta cảm giác được sự bi thương.
Vô địch!
Người phụ nữ trước mặt này, quá mạnh!
Mà kiểu mạnh mẽ này, là một dạng cô đơn, một dạng đau khổ!
Cực hạn của võ đạo nằm ở đâu?
Cực hạn của kiếm đạo nằm ở đâu?
Cô gái váy trắng cầu chết là sao?
Là cực hạn sao?
Không phải cực hạn của võ đạo, cũng không phải cực hạn của kiếm đạo, mà là nàng ấy.
Là cực hạn của bản thân!
Đột nhiên cô gái váy trắng cầm quân cờ hạ xuống: “Ta hy vọng hắn đi cùng ta!”
Đạo Nhất nhìn cô gái váy trắng: “Đi đâu?”
Cô gái váy trắng nhìn tinh không xa thẳm, không nói gì.
Đạo Nhất không hỏi thêm.
Im lặng một lúc, Đạo Nhất lại hỏi: “Nếu hắn không trưởng thành được thì sao?”
Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Vậy thì ta không đi nữa!”
Nghe vậy, Đạo Nhất đã hiểu.
Cô gái váy trắng muốn đưa Diệp Huyên đi cùng, nhưng hiện tại thực lực Diệp Huyên quá yếu!
Nàng ấy hy vọng Diệp Huyên thực sự trưởng thành!
Đạo Nhất không hỏi thêm, tập trung đánh cờ, bởi vì nàng ta phát hiện, người phụ nữ trước mắt này kỳ nghệ rất cao siêu!
Nửa canh giờ sau.
Cô gái váy trắng chợt đứng dậy: “Ngươi thua rồi!”
Nói xong, nàng ấy đi về phía xa.
Đạo Nhất nhìn bàn cờ trước mặt, cười khổ, mười mấy vạn năm nay, lần đầu tiên nàng ta thua rồi!