Đạo Nhất chớp mắt: “Là vô địch trong một khoảng thời gian?”
Vẻ mặt cô gái váy trắng vô cảm: “Luôn luôn vô địch!”
Đạo Nhất trầm mặc.
Cô gái váy trắng kẹp một quân cờ hạ xuống: “Có vấn đề sao?”
Đạo Nhất cũng kẹp quân cờ hạ xuống, dừng lại một lúc, sau đó nàng ta hạ cờ, cười nói: “Tiền bối có biết Dị Duy Tộc không?”
Cô gái váy trắng nói: “Tép riu!”
Tép riu!
Đạo Nhất nhìn cô gái váy trắng: “Tép riu?”
Cô gái váy trắng đột nhiên nói: “Chớ có dùng kiến thức của ngươi để đánh giá ta… Cô nương, ngươi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh cả!”
Không biết gì!
Đạo Nhất trầm mặc một lúc rồi cười nói: “Tiền bối, Dị Duy Tộc có người có khả năng đến tương lai, không chỉ có thể đi tới đi lui, mà còn có thể nghịch chuyển tương lai!”
Cô gái váy trắng liếc nhìn Đạo Nhất: “Vậy thì sao?”
Đạo Nhất nhìn cô gái váy trắng: “Tiền bối chắc hẳn biết như vậy có nghĩa gì!”
Cô gái váy trắng đột nhiên hỏi: “Trên thời gian là gì?”
Nghe vậy, Đạo Nhất chợt ngây người.
Trên thời gian là gì?
Cô gái váy trắng nhìn Đạo Nhất: “Thời gian chính là điểm cuối sức mạnh của thế giới này sao?”
Hai ngón tay Đạo Nhất siết chặt quân cờ, một lúc lâu sau, nàng ta khẽ nói: “Xin tiền bối chỉ giáo!”
Cô gái váy trắng nói: “Hỏi vấn đề khác đi, về phương diện này, ta và ngươi không cùng tầng cấp, nói chuyện không thú vị!”
Đạo Nhất trầm mặc một lúc lâu, hạ quân cờ, cười nói: “Tiền bối, sở dĩ ngươi ở lại vũ trụ này, là muốn đợi hắn trưởng thành, đúng không?”
Cô gái váy trắng gật đầu.
Đạo Nhất hỏi: “Ngươi muốn hắn trở thành cao thủ như ngươi?”
Cô gái váy trắng gật đầu.
Đạo Nhất lại hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
Cô gái váy trắng im lặng một lúc, sau đó nói: “Ngươi muốn hỏi ta có mong muốn khác?”
Đạo Nhất gật đầu.
Cô gái váy trắng nhìn tinh không xa xăm: “Muốn chết!”
Muốn chết!