Tiểu Mộ thì đang chăm chỉ tu luyện ở một bên.
Ngoài ra còn có một cô bé khác mặc váy hai màu xanh đỏ, tóc tết thành bím, trông đáng yêu vô cùng.
Cô bé này ngồi trên một tảng đá cách tàng cây không xa, tự mình tiêu khiển, thi thoảng lại liếc nhìn người đàn ông dưới gốc cây.
Nhưng ánh mắt của người này không dành cho Đạo Nhất thì cũng dừng lại trên người Tiểu Mộ.
Sắc mặt cô bé không khỏi trở nên u uất.
Một hồi sau, cô bé bỗng gom hết can đảm nhặt lên vài hòn đá nhỏ, chạy đến trước mặt người đàn ông, nói với chút hồi hộp: “Chủ… chủ nhân… Chúng ta chơi cùng nhau, có được không?”
Hắn đáp: “Ta phải đọc sách cùng Đạo Nhất, ngươi đi chơi đi”.
Cô bé nhìn Đạo Nhất, thoáng cúi đầu, muốn nói gì đó rồi lại không dám.
Sau một hồi im lặng, cô bé rời đi, những viên đá trong tay vương vãi trên mặt đất.
Nghe tiếng đá rơi, người đàn ông ngẩng lên nhìn cô bé, nhưng đương lúc hắn do dự muốn lên tiếng gọi, lại nghe Đạo Nhất nói: “Chủ nhân, đoạn người đang đọc có nghĩa gì vậy?”
Hắn nhìn cô bé với vẻ kinh ngạc: “Không phải ta đã giải thích rồi sao?”
Đạo Nhất chớp chớp mắt, lém lỉnh cười: “Muốn nghe chủ nhân nói lại cơ!”
Người đàn ông cười cười, giải thích lại một lần, khi nói xong thì cô bé kia đã biến mất.
Đạo Nhất tiếp tục nghiêm túc đọc sách.
Sau một hồi im lặng, người đàn ông nhìn những viên đá lăn lóc kia, không biết đang nghĩ gì.
Hình ảnh chấm dứt tại đây.
Trong hiện thực, đứng trước pháp tắc Sinh Mệnh, Diệp Huyên mở mắt, mở cả tay ra. Trong lòng bàn tay hắn là sáu, bảy viên đá nhỏ.
Diệp Huyên ngơ ngác, không biết chúng xuất hiện từ đâu.
Cô gái váy trắng thoáng liếc nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy những viên đá, pháp tắc Sinh Mệnh cũng ngẩn ra, sau đó ả ta nở nụ cười, cười một hồi lại thành khóc.
Ả đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Huyên, tựa đầu vào ngực hắn, hai mắt khép hờ, khẽ nói: “Chủ nhân… Kẻ ngoan nhất chưa chắc đã tốt nhất, người phải cẩn thận…”
Lời còn chưa hết, âm thanh đã im bặt.