Vết thương do cô gái váy trắng gây ra không thể được chữa lành bởi bất kỳ pháp tắc nào, bao gồm pháp tắc Sinh Mệnh.
Nàng ấy nói: “Gọi người đến đây”.
Gọi người!
Người khác: “…”
Nàng lại nói: “Gọi lũ pháp tắc Vũ Trụ rác rưởi kia đến đây!”
Sắc mặt pháp tắc Sinh Mệnh trở nên xấu xí vô cùng, còn xen lẫn một tia sợ hãi.
Đời này của ả ta chỉ sợ ba người.
Thứ nhất là chủ nhân.
Người sáng lập Thần Đình Vũ Trụ, Diệp Thần.
Ả ta vừa kính lại vừa sợ người này.
Thứ hai là Nhị tỷ.
Mà trước mắt, chính là người thứ tư khiến ả ta phải sợ hãi.
Cô gái váy trắng nhìn pháp tắc Sinh Mệnh: “Không gọi chứ gì?”
Pháp tắc Sinh Mệnh ngẩng đầu nhìn vào vũ trụ, nhưng nơi ấy không có gì cả.
Nhìn thấy cảnh này, ả ta bỗng dưng bật cười.
Ả biết, mình đã bị bỏ rơi rồi.
Kiếm tu đứng trước mặt ả là một cường giả ngang hàng với chủ nhân.
Căn bản không phải người ả ta có thể một mình chống lại.
Chết là kết quả đã định.
Pháp tắc Sinh Mệnh bỗng đưa mắt nhìn xuống Diệp Huyên bên dưới, hỏi: “Có biết vì sao trước kia bọn ta muốn giết ngươi không?”
Hắn lắc đầu: “Không muốn biết. Ngươi là pháp tắc Sinh Mệnh, có thể hồi sinh cho Tiểu Đao không?”
Sở dĩ hắn hỏi vậy là vì thấy Bất Tử lão nhân được ả ta cứu. Nếu pháp tắc Sinh Mệnh đã có thể cứu ông ta thì biết đâu cũng có thể cứu Mục Tiểu Đao.
Pháp tắc Sinh Mệnh nhìn hắn cười: “Được”.
Hắn đi đến trước mặt ả ta: “Cứu nàng ta ngay”.
Pháp tắc Sinh Mệnh nhăn nhở: “Xin ta đi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta xin ngươi”.