Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12127: “Vậy tại sao ngươi bị nó nhốt lại?”




Diệp Huyên nghiêm mặt: “Họ rất coi trọng lý lẽ đấy nhé!”



Tiểu tinh linh thoáng do dự: “Tỷ tỷ váy trắng không quan tâm đến lý lẽ lắm đâu. Tỷ ấy chỉ cho phép ngươi gật đầu hoặc lắc đầu, mà cứ hễ lắc đầu là rơi đầu ấy”.



Biểu cảm của Diệp Huyên cứng đờ.



Ở phía xa xa, nữ tử nhìn Diệp Huyên: “Ta đi cùng ngươi”.





Diệp Huyên mỉm cười: “Được!”



Nói rồi hắn xòe bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện ngay trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó, Tiểu Tháp hút thần binh ở phía xa xa vào bên trong.



Đúng lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: “Của ta chứ?”





Diệp Huyên lắc đầu bật cười: “Là của cô hết”.



Những thứ này chỉ có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi ở trong tay Tần Quan.



Nghe được lời nói của Diệp Huyên, Tần Quan lập tức mím môi cười.



Diệp Huyên nhìn về phía tòa tháp cách đó không xa: “Đi thôi”.



Đoàn người xuất phát về phía tòa tháp đó, nhưng khi họ vừa đến cửa, một âm thanh đột nhiên vọng ra từ bên trong: “Cứu ta với!”



Nghe vậy, sắc mặt họ lập tức trở nên kỳ quặc.



Tiếng kêu cứu?



Diệp Huyên nhìn vào bên trong tòa tháp, âm thanh kia lại vang lên: “Lão đại ơi, xin hãy cứu ta với”.



Diệp Huyên bật cười: “Ngươi là…?”



m thanh kia đáp lại: “Ta chính là Khâm Thiên Đạo, bị nhốt ở nơi này hàng trăm triệu năm rồi!”



Khâm Thiên Đạo?



Diệp Huyên quay đầu nhìn tiểu tinh linh, tiểu linh lắc đầu: “Kẻ nào sống lâu hơn cả ta thì ta không biết đâu!”



Diệp Huyên bật cười lắc đầu, hắn bước tới cửa tòa tháp: “Ngươi là Khâm Thiên Đạo?”



Bên trong vang lên tiếng đáp lời: “Đúng vậy”.



Diệp Huyên hỏi: “Có thể tự giới thiệu được không?”



Khâm Thiên Đạo trầm ngâm trong thoáng chốc: “Thời còn trẻ, ta là thiên đạo của trời đất này, ta được linh của vũ trụ sáng tạo ra. Trong thời gian nó say giấc, ta thay nó cai quản vũ trụ và nhân gian”.



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Vậy tại sao ngươi bị nó nhốt lại?”



Khâm Thiên Đạo im lặng.



Diệp Huyên bắt đầu nhíu mày với vẻ không vui: “Không chịu nói à?”



Khâm Thiên Đạo mỉm cười ngượng ngập: “Chẳng phải nó vẫn luôn say ngủ sao? Thế rồi vũ trụ này vẫn luôn do ta cai quản, lâu dần, ta bắt đầu cảm thấy không cam tâm, sau đó ta dẫn dắt cường giả của một đại lục lúc ấy cùng nhau tạo phản, sau cùng không thành công, kết cục là thế này đây”.



Diệp Huyên cảm thấy nghẹn lời.



Mẹ kiếp!