Dạo chơi!
Tiểu tinh linh chớp mắt nhìn: “Không phải tìm bảo…”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Chúng ta tới để dạo chơi, bảo bối chỉ là tiện thể, hiểu chưa?”
“Ờ!”
Tiểu tinh linh hoàn toàn choáng váng.
…
Nghe thấy câu nói của Diệp Huyên và tiểu tinh linh, Tần Quan chỉ lắc đầu mỉm cười.
Tiểu Huyên Tử này quá nhây!
Ở phía xa, nữ tử kia vẫn nhìn Diệp Huyên chằm chằm nhưng không lên tiếng.
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Cô nương, cô là linh của tòa tháp này à?”
Nữ tử gật đầu: “Binh linh!”
Binh linh?
Diệp Huyên tỏ ra kinh ngạc: “Là “linh” được tòa tháp này sinh ra sao?”
Nữ tử khẽ gật đầu.
Diệp Huyên khẽ nói: “Nói như vậy thì cô cũng ở trong tòa tháp này lâu lắm rồi”.
Nữ tử gật đầu: “Ta cũng quên mất bản thân đã ở đây bao lâu rồi”.
Diệp Huyên mỉm cười: “Vậy cô có muốn rời đi cùng bọn ta không?”
Nữ tử nhìn Diệp Huyên: “Rời đi?”
Diệp Huyên gật đầu.
Nữ tử trầm giọng: “Ngươi có biết linh của vũ trụ không?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Tiểu tinh linh từng nhắc đến nó với ta rồi”.
Nữ tử nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi có đánh được nó không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ ta có thể thử xem sao”.
Nữ tử lắc đầu: “Ngươi chỉ giỏi bốc phét!”
Diệp Huyên bật cười: “Cô có muốn rời đi không?”
Nữ tử gật đầu: “Muốn chứ!”
Diệp Huyên mỉm cười: “Vậy thì cứ đi cùng bọn ta, còn về phần linh của vũ trụ, đến lúc đó ta sẽ đàm phán cùng nó”.