Diệp Huyên tiến lên trước một bước, chém ra một kiếm, kiếm quang vạn trượng phá không bay ra.
Ầm!
Luồng sáng đen lập tức bị nhát kiếm này phá vỡ.
Diệp Huyên nhìn vòng xoáy màu đen, nhíu mày, không ngờ vòng xoáy này lại có thể chống lại được loại bom gì đó của Tần Quan.
Tần Quan cũng chau mày.
Vậy mà lại chống lại được?
Nàng ta không phục!
Tần Quan tiến lên rồi hô: “Tiểu Ái, tung chiêu lớn”.
Tung chiêu lớn!
Nghe câu này của Tần Quan, ánh mắt mấy người đang có mặt đều nhìn vào nàng ta.
Bùm!
Bỗng chốc, thời không trước mặt Tần Quan vặn vẹo, sau đó một cột trụ chọc trời với chiều dài cả mấy vạn trượng mang theo ngọn lửa rất dài bay ra.
Ầm!
Khí thế mạnh mẽ làm cho chiến trường Hư Chân bị phá huỷ từng chút từng chút.
Thấy thế, nét mặt mọi người trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Dưới sự chú ý của mọi người, thứ đó bay vào trong cánh cửa vòng xoáy màu đen.
Bùm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trong cửa vòng xoáy màu đen vang lên, ngay sau đó, toàn bộ cánh cửa dần dần vỡ vụn, đồng thời chiến trường Hư Chân cũng bắt đầu bị huỷ diệt từng chút một.
Uy lực quá khủng khiếp!
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt phía Diệp Huyên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thứ gì thế này?
Quá khó tin!
Mà lúc mày, mấy chục hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện từ cánh cửa vòng xoáy màu đen kia.
Diệp Huyên hơi híp mắt, cầm kiếm Thanh Huyên tiến lên một bước, nghìn vạn kiếm Nhân Gian chợt xuất hiện chung quanh hắn.
Phía Vô Biên Chủ cũng cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, mấy chục cường giả mặc áo đen lao ra, mục tiêu của chúng không phải Diệp Huyên, mà là Tần Quan!
Diệp Huyên hơi híp mắt, cầm kiếm xông ra.
Phụt!
Thời không bị xé rách.
Nhóm Vô Biên Chủ cũng đồng loạt xông ra.
Tần Quan không xông ra, nàng ta không giỏi đánh cận chiến.
Tần Quan nhìn nhóm Diệp Huyên đang giao chiến ở phía xa với vẻ mặt bình tĩnh, mà tay phải của nàng ta lại đang đặt trong chiếc túi vải nhỏ.
Đúng lúc này, thời không bên phải nàng ta tách ra, giây tiếp theo, một người đàn ông trung niên lao ra.